Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 583: Lần đầu tiên boss mặc thật sự dùng…



Cô vô thức muốn bảo Mặc Cảnh Thâm trốn vào trong, nhưng người đàn ông trước mặt cô lại làm như không nghe thấy tiếng gõ cửa, vẫn vây cô trong lòng, nhưng không tiếp tục làm gì, chỉ hôn lên má cô một cái.

Sau đó anh buông cô ra, quay người đường hoàng đi mở cửa.

Ngoài cửa có hai cô gái đang vội vào nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy đàn ông từ bên trong đi ra thì giật nảy mình. Nhưng anh quá tuấn tú, hai cô gái định hét lên lại lập tức im bặt, không thể tin mà nhìn theo bóng lưng người đàn ông trước mắt dù bước ra từ nhà vệ sinh nữ mà vẫn thản nhiên như thể chỉ tùy tiện đi dạo trong siêu thị.

“Má ơi, đẹp trai quá…”

“Bây giờ điểm mấu chốt chẳng lẽ không phải nên chất vấn sao anh ta lại vào nhà vệ sinh nữ à? Lỡ như là biếи ŧɦái thì sao? Có cần báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát cái gì! Người đẹp trai như vậy sao có thể là biếи ŧɦái được! Có lẽ là thợ sửa bồn cầu?”

“… Cậu từng gặp thợ sửa bồn cầu nào mặc áo sơ mi đắt tiền vậy chưa?”

Quý Noãn vừa bị thợ sửa bồn cầu đặt lên bồn rửa tay mà hôn: “…”

***

Buổi chiều Quý Noãn không về khách sạn, vì cô đã có lịch trình được đặt sẵn từ trước. Chỉ đến Bắc Kinh mấy ngày, mặc dù không có nhiều đối tác của Tập đoàn MN ở Bắc Kinh, nhưng có rất nhiều ông lớn tề tựu ở Bắc Kinh này, khó tránh khỏi cũng có vài đối tác tới đây. Vì thế mấy ngày nay cô thường phải đi bàn việc và xã giao.

Sau khi ăn trưa xong, Tiểu Hồ liền đưa Quý Noãn đến nơi làm việc. Quý Noãn bảo Tiểu Hồ về trước, đến tối sau khi xong việc sẽ gọi điện bảo cậu ta đến đón mình.
Nhưng thực tế đến khi xong việc, trời còn chưa tối, Quý Noãn lại không muốn liên lạc với Tiểu Hồ. May mà mấy ngày nay cô để ý, mang theo tất cả chứng minh thư và đồ đạc trong người, vì thế muốn đổi khách sạn cũng rất tiện. Điều duy nhất không tiện là hành lý vẫn còn để ở khách sạn Thịnh Đường. Có điều chuyện này cũng không quan trọng, tùy tiện gọi điện bảo cửa hàng gần đây gửi đến mấy bộ đồ là được.

Thế là, người đàn ông giữa trưa còn đè Quý Noãn vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh nhà hàng, luôn mồm nói chữ “đêm” với ý nghĩa sâu xa, đến tận trời tối cũng không đợi được cô trở về.

Hơn bảy giờ tối, trời đã nhá nhem, Bắc Kinh lên đèn rực rỡ.

Mặc Cảnh Thâm vừa đi vừa nhận lấy tài liệu được Tiểu Hồ đưa cho, đang định quay người về phòng thì bỗng dừng chân lại, đảo mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt không ai ở, đôi mắt đen sâu thẳm chậm rãi nheo lại.
Anh có một linh cảm.

Có lẽ đêm nay cô gái này sẽ không về.

Không đầy nửa tiếng sau, linh cảm của Mặc Cảnh Thâm đã trở thành sự thật.

Tiểu Hồ vừa nhận một cuộc điện thoại, nói rằng Quý Noãn đang thuê phòng ở một khách sạn sáu sao cách khách sạn Thịnh Đường khoảng hai ba kilomet. Các thiết bị an ninh trong phòng rất đầy đủ, hơn nữa cửa phòng còn có thêm hai lớp khóa, dù bên ngoài có người lấy được thẻ phòng thì cũng không thể vào được.

Sau khi nghe Tiểu Hồ thấp thỏm báo cáo tất cả, sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm không nhìn ra chút manh mối nào, anh chỉ lạnh nhạt để tài liệu xuống mặt bàn, chậm rãi cất giọng: “Giỏi lắm.”

***

Đến khách sạn mới, phòng mới, lại xách theo hai bộ quần áo mới vừa đặt mua trong cửa hàng, sau khi vào phòng, Quý Noãn hít thở không khí thoải mái và tự do trong phòng, nằm phịch xuống giường, cảm thấy ngay cả mùi thuốc khử trùng trên giường của khách sạn này cũng đáng yêu.
Bây giờ có rất nhiều khách sạn không cho phép trong phòng có quá nhiều chức năng khóa trái. Bởi vì mấy năm gần đây có nhiều kẻ phạm pháp chuyên làm chuyện xấu trong khách sạn, cũng thường xuyên xảy ra mấy vụ đánh thuốc mê và án mạng. Nếu trong phòng khóa trái, một khi sự việc xảy ra thì nhân viên khách sạn sẽ không cách nào phát hiện được và giải cứu kịp thời. Vì vậy, bây giờ hầu hết cửa phòng ở khách sạn chỉ có một lớp khóa hoặc dùng thẻ phòng mở cửa. Một số khách sạn cao cấp đặc biệt thì chỉ cần một tấm thẻ phòng là có thể mở được tất cả các khóa trong ngoài, ví dụ như khách sạn Thịnh Đường, dù cô có khóa trái bên trong cũng vô dụng.

Nếu không phải mấy ngày nay tạm thời tăng thêm lịch trình quan trọng, có lẽ cô đã bay thẳng về Hải Thành.

Khách sạn này là cô đặc biệt nhờ người ở gần đây tìm giúp, cách khách sạn Thịnh Đường không xa lắm, chỉ khoảng hai ba kilomet mà thôi. Nếu thật sự phải đi làm với Mặc Cảnh Thâm thì cũng không chậm trễ quá lâu. Hiếm khi tìm được một khách sạn sáu sao có điều kiện tốt, cao cấp, đầy đủ thiết bị an ninh, lại có thể yên tâm khóa trái cửa thế này, vừa bước vào phòng là lòng cô nhẹ nhõm kinh khủng.
Hầu hết lịch trình vào mấy ngày trước đều đi chung với Mặc Cảnh Thâm, vậy nên cô buộc phải ở khách sạn Thịnh Đường. Nhưng từ hôm nay trở đi, cơ bản cô đã thăm dò lịch trình của mấy ngày kế tiếp, phần lớn thời gian là cô làm việc một mình, vậy cũng không còn lý do gì để tiếp tục trói buộc ở bên cạnh anh.

Hơn nữa, cửa sổ của căn phòng này đối diện với hồ nước nổi tiếng ở Bắc Kinh, ngoài cửa sổ còn có một cái ban công không lớn không nhỏ.

Quý Noãn đứng dậy đẩy cửa sổ đi ra ban công. Trời đã tối mịt, đèn xe qua lại trên đường phố dưới khách sạn thật rực rỡ và lóa mắt. Gió ở Bắc Kinh mạnh hơn gió ở Hải Thành, cũng khô hanh hơn, thổi quần áo bay phấp phới.

Quý Noãn đứng trên ban công, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm chìm trong những đám mây đen, cảm thấy Bắc Kinh trong mấy ngày gần đây có lẽ sẽ đổ mưa.
Điện thoại để trên giường bỗng đổ chuông. Thấy chân trời có mưa, Quý Noãn quay người vào phòng, đóng cửa sổ, đi đến cạnh giường.

Là tin nhắn của Mặc Cảnh Thâm gửi tới.

Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên người đàn ông này gửi tin nhắn WeChat cho cô.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong hai kiếp, boss Mặc thật sự dùng WeChat.

Tuy nhiên, thứ được gửi tới WeChat chỉ là một đoạn tin nhắn thoại dài hai giây.

Quý Noãn ấn mở, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Trốn à?”

Sau khi nghe xong, Quý Noãn không tỏ thái độ gì, chỉ liếc qua hộp thoại ngắn hai giây kia rồi bỏ điện thoại sang bên, cầm quần áo mới mua đi vào phòng tắm để tắm.

Trong khách sạn Thịnh Đường cách đó hai ba kilomet, người đàn ông ngồi trước chiếc vali 76cm ngoan ngoãn dựa sát tường trong căn phòng lớn, im lặng nhìn điện thoại hồi lâu.
Mặc Cảnh Thâm nheo mắt lại, cụp mắt nhìn giao diện trò chuyện trên điện thoại, một phút, hai phút… mười phút… nửa tiếng…

Không trả lời?

Sau khi rời khỏi tầm mắt anh là cô lại bắt đầu trở lại bộ mặt ban đầu rồi phải không?

Ngay lúc Mặc Cảnh Thâm đen mặt chuẩn bị bỏ điện thoại xuống, bỗng điện thoại trong tay rung lên, phát ra âm báo có tin nhắn WeChat đến.

Nhưng người gửi tin nhắn WeChat không phải Quý Noãn. Thấy chữ số 1 hiển thị ở phía trên bên trái màn hình, Mặc Cảnh Thâm thoát khỏi khung chat của Quý Noãn, trông thấy tin nhắn của Tần Tư Đình gửi tới.