Quý Noãn vốn chẳng coi Dung Thành ra gì, chỉ là vị công tử nhà họ Dung ở Bắc Kinh này vì em gái mình mà ra mặt mà thôi.
Thế nhưng cô không ngờ Tiêu Lộ Dã lại có mặt ở đây.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang bước đến gần.
Tiêu Lộ Dã thuận tay nhấc khay bánh bông lan của bàn nào đó mà bồi bàn đang bê ngang qua, đặt xuống trước mặt Quý Noãn: “Mấy món ở nhà hàng này thật sự rất ngon, nhưng sợ là không hợp với khẩu vị của em. Cứ ăn vài miếng bánh là được rồi.”
Bồi bàn thấy đây là công tử nhà họ Tiêu nên cũng không dám lên tiếng, chỉ quay người đi lấy một đĩa bánh bông lan khác mang đến.
Quý Noãn nhìn đĩa bánh trước mặt, giọng nói vừa lãnh đạm vừa sâu xa: “Không biết gần đây Bắc Kinh có cơn gió lành nào mà quy tụ được toàn nhân vật lớn, đến cả Tiêu tổng cũng bị thổi đến đây rồi.” Tiêu Lộ Dã vẫn đứng bên cạnh bàn đút một tay vào túi quần, cười nói: “Đến cả nhân vật hàng đầu như Mặc Cảnh Thâm cũng bị cuốn về Bắc Kinh rồi thì có thể thấy gần đây Bắc Kinh có rất nhiều điểm hay. Nơi này có thể kiếm được nhiều dự án lớn nên người ở mọi tầng lớp đổ dồn về đây cũng không có gì lạ. Sao hả, chỉ cho phép Mặc Cảnh Thâm nhà em đến đây, còn anh thì không thể đến đây gặp bạn gặp bè sao?”
Quý Noãn mỉm cười ra vẻ nhiệt tình: “Cũng đến mức đấy.” Cô chỉ vào phía bên kia bàn ăn: “Nếu Tiêu tổng không chê việc ngồi đây thì để tôi gọi người mang thêm cho anh một cái ghế rồi ăn cùng nhau nhé?”
Mặc Cảnh Thâm nhà em?
Dung Thành lặng lẽ ngồi một bên, tầm mắt rơi trên mặt Tiêu Lộ Dã. Từ trước tới nay anh ta chưa từng nghe nói nhà họ Tiêu và nhà họ Quý có quan hệ qua lại. Hơn nữa nhà họ Tiêu và nhà họ Mặc lại là láng giềng ở hai thành phố, giống như hai ông vua ở cùng một lãnh thổ, vốn dĩ là hai gia tộc lớn đang đối đầu. Thế nhưng vừa rồi Dung Thành nghe qua thì lại không có vẻ gì là như vậy. “Không cần thêm ghế đâu.” Tiêu Lộ Dã nhướng cặp lông mày anh tuấn, nhìn chiếc ghế sofa Quý Noãn đang ngồi: “Chỗ ngồi của em chẳng phải rất rộng sao? Chẳng lẽ không nhường cho anh ngồi cùng được à?”
Quý Noãn còn chưa trả lời thì Tiêu Lộ Dã đã vô cùng phóng khoáng tự nhiên ngồi xuống một bên ghế sofa của cô, thậm chí còn không chừa chút khoảng trống nào mà ngồi sát vào cạnh cô, như thể quan hệ của họ gần gũi thân thuộc từ rất lâu rồi.
Thấy cảnh này, Dung Thành lại liếc nhìn Tiêu Lộ Dã, không hiểu rõ anh ta có ý gì.
Nếu nói người thừa kế nhà họ Tiêu có tình ý gì với Quý Noãn thì vừa rồi anh ta sẽ không thể nhắc đến Mặc Cảnh Thâm được.
Dung Thành lăn lộn trong giới thương nhân nhiều năm, lại trấn giữ ở một thành phố trù phú như Bắc Kinh, tiếp xúc không ít với người thừa kế của các gia tộc lớn. Tuy ít tiếp xúc với Tiêu Lộ Dã, nhưng ít ra anh ta cũng biết bình thường Tiêu Lộ Dã không quá gần gũi phụ nữ, nhiều nhất cũng chỉ là tin đồn anh ta theo đuổi thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Thời Đạt Thời Niệm Ca đã lâu, nhưng vẫn chưa được toại nguyện. Quý Noãn này lợi hại đến mức độ nào đây, một mình Mặc Cảnh Thâm chưa đủ, mà đến cả Tiêu Lộ Dã cũng vội vã chạy đến che chở cho cô ta?
Quý Noãn thấy Tiêu Lộ Dã ngồi xuống, chỉ tỉnh bơ liếc xéo anh ta. Tiêu Lộ Dã vô cùng tự nhiên nhìn cô, như thể chuyện hai người ngồi chung thế này là vô cùng đương nhiên.
Quý Noãn không phản đối, vừa khéo cô cũng không hề có hứng thú với bàn tiệc hào hoa mà Dung Thành mời. Bây giờ Tiêu Lộ Dã đưa cho cô một đĩa bánh, tuy cũng là của nhà hàng này nhưng dù sao cũng mang tiếng là Tiêu Lộ Dã mời, không hề liên quan gì đến Dung Thành, nên cô đàng hoàng cầm chiếc nĩa nhỏ bên cạnh lên ăn.
Dung Thành thấy Quý Noãn không hề có ý định tránh né sự nghi ngờ của người khác thì lại càng không hiểu quan hệ giữa cô và Tiêu Lộ Dã là như thế nào. “Quý tổng.” Dung Thành nhìn cô cười thâm thúy: “Thế mà Dung Thành tôi không biết, Tập đoàn MN và Tập đoàn Lăng Tiêu lại có quan hệ với nhau đấy?”
Rõ ràng anh ta điều tra ra được chuyện của Tập đoàn MN, rồi quan hệ giữa nhà họ Quý và họ Mặc, cả chút chuyện bên Luân Đôn nữa, nhưng dường như trong đó không hề có chuyện gì liên quan đến Tập đoàn Lăng Tiêu.
“Quan hệ làm ăn thì không có, nhưng tất cả mọi người đều đã từng gặp mặt ở Hải Thành. Tôi và Tiêu tổng cũng từng gặp gỡ riêng vài lần, Dung tổng không cần phải soi mói quá đà như vậy. Ai ai cũng là bạn, sao lại không có các mối quan hệ xã giao được?” Quý Noãn ăn một miếng kem tươi trên bánh, khóe môi khẽ cong lên.
“Vậy à? Nhưng sao tôi thấy dường như Tiêu tổng và Quý tổng không phải chỉ có quan hệ xã giao đơn giản như vậy nhỉ? Có vẻ như ngoại trừ cô Thời ở Hải Thành thì không có bất kỳ cô gái nào có thể đứng gần Tiêu tổng trong vòng một mét. Anh ta nổi tiếng vì không gần phụ nữ.” Dung Thành vừa nói vừa cười nhìn Tiêu Lộ Dã: “Chẳng lẽ gần đây Tiêu tổng đổi tính rồi sao?” Tiêu Lộ Dã ngồi cạnh Quý Noãn, ngoại trừ đưa đĩa bánh kem cho cô lúc đầu ra thì cũng chỉ thờ ơ liếc nhìn dáng vẻ cô ăn bánh.
Dung Thành vừa nói xong, Quý Noãn thấy Tiêu Lộ Dã cũng không có ý định nói thêm thì bồi bàn đã đưa thức ăn lên. Tuy Tiêu Lộ Dã không phải là người làm mặt lạnh với người khác như Mặc Cảnh Thâm, nhưng cũng không phải là người chịu liếc mắt nhìn người khác, đến cả Dung Thành mà anh ta cũng chỉ liếc mắt nhìn vài lần. Lúc nói chuyện với Tiêu Lộ Dã, Dung Thành cũng có phần kiềm chế, không lên tiếng phách lối ra vẻ bề trên như vừa rồi nữa.
Tiêu Lộ Dã cầm chiếc tách kiểu cách mà bồi bàn đặt trước mặt Quý Noãn lên, uống một ngụm.
Quý Noãn quay sang nhìn anh: “Đây là cà phê tôi gọi đấy.”
“Phụ nữ nên uống Capuccino hay Mocha thêm đường thêm sữa thì mới tốt, uống cà phê nguyên chất này làm gì? Không thấy đắng sao?” Tiêu Lộ Dã bê tách cà phê lên, liếc cô một cái rồi khẽ cười: “Coi chừng uống lâu thì răng lại vàng hết ra.” Quý Noãn: “… Mấy năm nay tôi phải thức đêm làm việc, khi buồn ngủ đều phải dựa vào cà phê nguyên chất, bây giờ thành thói quen thôi.”
Tiêu Lộ Dã ngắm nhìn hàm răng trắng đều lộ ra khi cô nói thì mím môi cười, vẫn bê tách cà phê của cô lên, giọng nói thờ ơ: “Về nước thì đổi mấy thói quen này đi. Cà phê uống có chừng mực thôi, uống nhiều nước hoa quả hoặc nước lọc ấy. Sớm muộn gì em cũng phải mang thai sinh con, phải ăn uống cho lành mạnh, chú ý bồi dưỡng cơ thể. Chẳng may em uống nhiều cà phê rồi đến khi sinh ra một cục than nhỏ cho nhà họ Mặc thì chắc ông cụ Mặc tức chết mất.”
Anh ta nói chuyện gì thế?
Mặt Quý Noãn xanh mét, cô nhìn anh ta chòng chọc. Tiêu Lộ Dã vẫn lơ đễnh, làm một hơi hết nửa tách cà phê của cô.
Cô đang định lên tiếng thì qua khóe mắt lại nhìn thấy sắc mặt Dung Thành đang ngồi đối diện trở nên âm trầm, rõ ràng là vì câu nói vừa rồi của Tiêu Lộ Dã. Hóa ra…
Tiêu Lộ Dã thật sự là đến đây giải vây cho cô sao?
Quan hệ của họ đã đến mức một người gặp nạn thì người kia rút dao tương trợ rồi à? Hai người gặp nhau tổng cộng được có mấy lần đâu?
Dung Thành trong giới thủ đô này có vẻ vô cùng khó chịu, nhưng lại e ngại sự hiện diện của Tiêu Lộ Dã nên không thể tiếp tục nói một câu công kích Quý Noãn nữa. Cô cũng rất vui vẻ vì được yên bình, gọi bồi bàn mang một ly nước hoa quả tới, điềm đạm ngồi uống nước bên cạnh Tiêu Lộ Dã.