Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 638: Anh đưa tay về phía cô, giọng nói dịu dàng nhẫn nại



ANH ĐƯA TAY VỀ PHÍA CÔ, GIỌNG NÓI DỊU DÀNG NHẪN NẠI: “ĐẾN ĐÂY!”

Sau khi đưa Quý Noãn đến tầng cao nhất của công ty, Thẩm Mục lập tức đi ngay. Dù sao đã vào giờ này, Quý Noãn cũng không tiện tiếp tục làm phiền cậu ta.

Nhưng khi đứng bên ngoài cửa thang máy trên tầng cao nhất của Tập đoàn Shine, đứng trước con đường sáng sủa sạch sẽ rộng lớn thế này, Quý Noãn nhìn về hướng văn phòng Tổng giám đốc đang sáng đèn mà không cất bước nổi.

***

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ vừa điểm bảy giờ sáng, vào lúc mọi người còn chưa đi làm, Thẩm Mục đã tới công ty.

Lúc cậu ta đi đến tầng trên cùng thì không thấy Quý Noãn đâu. Đang định bước vào văn phòng trợ lý của mình, nhưng khi đi ngang qua văn phòng Tổng Giám đốc lại thấy cửa mở, Thẩm Mục nhìn thấy có nhân viên vệ sinh bên bộ phận hậu cần lên công ty sớm quét dọn văn phòng. Mặc Cảnh Thâm vừa mới ra khỏi phòng nghỉ, trông dáng vẻ dường như đã bận rộn suốt đêm ở công ty, chưa kịp nghỉ ngơi, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền rời khỏi phòng.
Nhưng hình như không thấy bóng dáng của Quý Noãn.

Thẩm Mục cảm thấy không đúng lắm, nếu như Quý Noãn đến, Tổng Giám đốc Mặc sẽ không có trạng thái này…

Cậu ta nghĩ một lúc rồi vẫn đến gõ cửa bước vào: “Mặc tổng.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn cậu ta một cái, bước đến cạnh bàn làm việc, cầm tài liệu lên, định bảo cậu ta đợi khi nào những nhân viên khác đi làm thì giao cho bộ phận Kế hoạch. Nhưng mới vừa liếc nhìn, thấy dáng vẻ suy nghĩ như có điều muốn nói của Thẩm Mục, Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tối qua cô Quý không vào đây sao?”

Mặc Cảnh Thâm khựng người lại, nhìn cậu ta: “Cái gì?”

“Hôm qua, cô Quý đến công ty tìm anh. Tôi cố ý dẫn cô ấy lên tầng trên cùng rồi sau đó mới về nhà. Lẽ nào… Cô ấy không vào văn phòng?”

Mặc Cảnh Thâm đặt hồ sơ trong tay xuống bàn, nhìn Thẩm Mục đứng trước cửa với vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: “Cô ấy đến lúc nào?”
“Tối hôm qua, khoảng hơn mười một giờ đêm, lúc đó tôi đang chuẩn bị tan làm thì nhìn thấy cô ấy đứng cạnh xe ở quảng trường đối diện công ty, có vẻ như đang do dự suy nghĩ gì đó. Vì vậy tôi mới dẫn cô ấy lên.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn về phía ngoài văn phòng, không nói tiếng nào mà đi thẳng ra ngoài.

Thẩm Mục đứng trước cửa nhanh chóng lui ra, thoáng thấy sau khi Mặc Cảnh Thâm ra khỏi văn phòng thì nhìn ngó hành lang hai bên, sau đó đi thẳng ra hướng lối cầu thang thoát hiểm bên phải cách phòng làm việc gần nhất.

Khoảnh khắc đẩy cửa cầu thang ra, ánh mắt Mặc Cảnh Thâm lập tức tập trung vào bóng dáng màu đen nhỏ nhắn.

Quả thật tối qua Quý Noãn đã đến tầng trên cùng, nhưng cứ nghĩ đến việc giờ này mà Mặc Cảnh Thâm vẫn còn ở công ty chưa về, hơn nữa văn phòng vẫn luôn sáng đèn nên cô đoán anh có việc bận. Thế là cô không đi vào, chẳng biết đã do dự bao lâu, cuối cùng vẫn không thể gõ cửa. Cô vẫn luôn cho rằng đối với loại người như Quý Mộng Nhiên, chỉ cần đừng để bị lợi dụng khi xung đột trực tiếp với cô ta là được. Nhưng Quý Noãn không ngờ cô em gái cùng mẹ khác cha của mình lại lợi dụng bóng lưng và sườn mặt giống nhau mà chơi cô một vố.
Thậm chí Quý Mộng Nhiên còn nghiên cứu cách ăn mặc ba năm qua của Quý Noãn. Những quần áo Quý Mộng Nhiên mặc trong hình hoặc là giống Quý Noãn như đúc, hoặc là phong cách giống nhau, kể cả kiểu tóc cũng y hệt!

Tình huống bây giờ là Quý Mộng Nhiên dốc sức tấn công, còn Quý Noãn lại không hề chuẩn bị. Có lẽ cô nên sớm nghĩ đến chuyện này ngay từ khi Quý Mộng Nhiên nói vài câu ám chỉ đến quyền thừa kế Tập đoàn Quý thị. Nếu vậy, cô đã có sự chuẩn bị từ trước, không cần phải chui rúc trong xó như vậy.

Quý Noãn không biết nên mở miệng với Mặc Cảnh Thâm thế nào, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ đành bước đến hành lang gần văn phòng của anh nhất, ngồi trong cầu thang mấy tiếng liền. Đến giờ khi trời đã sáng, cô vẫn ngồi yên đó, không hề nhúc nhích.

Thật ra trong cầu thang rất tối, dù bên trên có đèn cảm ứng, nhưng cô ngồi đây bất động cả đêm nên đèn đã tự tắt lâu rồi.
Khi Quý Noãn còn chưa nghe thấy tiếng động gì thì bỗng nhiên đèn bật sáng. Cô đang ngồi trên bậc thang ôm đầu gối chợt cứng đờ, xoay người theo bản năng, bất chợt nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi xanh nhạt quần dài màu đen đứng ở bên trên cầu thang, một tay đút túi quần, ánh mắt đen láy sâu thẳm như mực, nhìn cô từ trên cao xuống.

Quý Noãn sửng sốt.

Anh đứng đấy, ánh mắt trầm lắng, nhìn xuống dáng vẻ ôm đầu gối ngồi trên bậc thang của cô, giọng điệu hờ hững, không nhận ra chút cảm xúc hay gợn sóng nào: “Em ngồi ở chỗ này suốt đêm à? Không khí trong cầu thang thế nào?”

Quý Noãn: “…”

Quý Noãn đứng bật dậy, nhưng vì ngồi một chỗ quá lâu mà chân trở nên tê rần, dường như có một dòng điện chạy dọc từ chân xuống bàn chân. Trong nháy mắt, Quý Noãn chợt thấy đau đớn, phải nghiêng người dựa vào vách tường bên cạnh mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.
Khoảnh khắc cô lảo đảo, Mặc Cảnh Thâm đã toan bước tới, nhưng thấy cô kịp thời dựa lên tường nên dừng lại. Nhìn áo sweater màu đen và chiếc mũ to đùng sau lưng cô thì anh đã đoán được tại sao tối qua cô lại ăn mặc như vậy mà chạy đến đây.

Đáy mắt Mặc Cảnh Thâm ẩn chứa ý cười, không rõ ràng lắm, chí ít nhìn từ góc độ của Quý Noãn, vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm nhạt như nước ốc.

“Làm sao anh biết em ở đây?” Quý Noãn đợi cơn đau ở chân và bàn chân qua đi rồi mới nâng mắt nhìn về phía anh.

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô: “Anh không có cặp mắt xuyên tường, đương nhiên không thể biết em ngồi bên ngoài văn phòng anh cả đêm. Vừa rồi Thẩm Mục đi làm, phát hiện em không ở đây nên mới hỏi anh một câu, nhờ vậy anh mới biết.”

Quý Noãn mím môi: “Em không làm phiền anh chứ?”
Thấy dáng vẻ rõ ràng muốn đến đây nhờ anh giúp đỡ nhưng lại khách sáo sợ bản thân quấy rầy anh rồi cứ nói vòng vo, không chịu vào trọng tâm, còn có thái độ kiên quyết không muốn liên quan của cô, Mặc Cảnh Thâm chỉ lẳng lặng nhìn rồi hờ hững đáp: “Em không vào văn phòng thì làm sao quấy rầy anh?”

Mặc Cảnh Thâm là ai chứ? E rằng từ khi biết cô ở đây thì anh đã biết mục đích của cô rồi.

Quý Noãn đứng dựa lên tường một lát, ngẫm nghĩ nếu hai bên đã gặp mặt thì chẳng cần phải trốn tránh làm gì nữa. Bàn tay chống sau tường chậm rãi nắm chặt thành quyền, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

“Thật ra thì mấy ngày nay em cũng đang nghĩ có nên nhờ anh ra mặt giúp không, nhưng lại vừa không muốn liên lụy anh. Có phải những lời mắng chửi trên mạng kia đã gây phiền phức cho anh rồi đúng không?” Quý Noãn đứng đó, thấp giọng khẽ hỏi: “Mặc Cảnh Thâm, có phải em rất khó vượt qua cửa ải này không?”
“Lời bàn tán khắp nơi trên mạng chẳng qua chỉ là gõ ngón tay vài cái, người có suy nghĩ thoáng như em, sao lại đi quan tâm người khác nói gì?”

“Nhưng hiện giờ trong tay em chẳng có chứng cứ nào có thể chứng minh mình trong sạch, dù em giải thích cũng chẳng ai tin. Nếu tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, em sợ chẳng thể tiếp tục sống ở Hải Thành nữa.”

“Ai nói cần em giải thích?” Mặc Cảnh Thâm cười trầm thấp: “Bất cứ chuyện gì xảy ra đều có nguyên do của nó, đừng vì vậy mà làm rối mình. Chỉ cần em tìm được chính xác nguồn gốc nguyên do, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Quý Noãn ngơ ngác: “Anh có ý gì?”

Anh đưa tay về phía cô, giọng nói dịu dàng nhẫn nại: “Đến đây.”