QUÝ NOÃN VẪN LÀ VỢ CỦA TÔI, CHÚNG TÔI CHƯA HỀ LY HÔN
Quý Noãn vẫn còn hơi choáng váng bởi tiếng động của cái máy quay giáng xuống bả vai Mặc Cảnh Thâm khi nãy, cô ngẩng phắt lên nhìn người đàn ông đã xông đến bảo vệ mình trong vòng tay. Mặc dù vừa rồi góc độ giáng xuống của cái máy quay bị lệch, không mạnh lắm, nhưng cô vẫn vô thức giơ tay đặt lên vai anh, đồng thời nhỏ giọng trách cứ chỉ đủ để anh nghe thấy: “Anh điên rồi hả Mặc Cảnh Thâm? Nếu cô ta không đập lệch, bả vai của anh có thể sẽ bị nứt xương!”
Anh lại kéo cô vào lòng, cụp mắt nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, nhếch môi, không đếm xỉa đến giới truyền thông và người ngoài ở đây, chỉ cười nhẹ, nói: “Nếu bị thương thật, vậy sẽ có lý do để cô bé vong ân bội nghĩa là em ở lại chăm sóc anh rồi.” Quý Noãn: “…”
Cô không nói tiếp, Quý Mộng Nhiên chẳng mấy chốc đã bị bảo vệ đè lại, để tránh cho cô ta có hành động quá khích nào khác.
“Cô Hai Quý thẹn quá hóa giận rồi à?” Mặc Cảnh Thâm ôm eo Quý Noãn không buông, đưa mắt nhìn thẳng về phía Quý Mộng Nhiên đang bị bảo vệ kìm lại.
Dù bây giờ trông Mặc Cảnh Thâm có vẻ như đang cười, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và không vui toát ra từ anh, bởi vì vừa rồi cô ta suýt nữa đã làm Quý Noãn bị thương.
Cảm xúc của Quý Mộng Nhiên gần như đã sớm trượt đến ranh giới suy sụp: “Mặc Cảnh Thâm! Các người đã ly hôn rồi mà! Không còn quan hệ gì cả! Vậy mà anh còn giúp đỡ chị ta như thế! Vậy mà anh còn…”
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nhếch môi, càng ôm Quý Noãn chặt hơn. Lúc Quý Noãn không hiểu anh định làm gì, anh lại chậm rãi nói: “Nếu đã có rất nhiều truyền thông ở đây, chi bằng tôi trực tiếp thay Quý Noãn làm sáng tỏ một chuyện nữa vậy.” Nghe thấy câu này của Mặc Cảnh Thâm, mấy phóng viên đứng gần anh nhất lập tức đưa micro lại gần.
Anh thản nhiên nói: “Dù là ba năm trước hay là ba năm sau, Quý Noãn vẫn là vợ của tôi. Những tin tức liên quan đến chuyện ly hôn đều là tin đồn, chúng tôi chưa hề ly hôn.”
Quý Noãn lập tức đơ người trong vòng tay anh. Các phóng viên xung quanh lại càng ngạc nhiên hơn, nói: “Nhưng những tin tức ly hôn được lan truyền nhanh chóng kia có vẻ không giống giả…”
“Các vị tò mò chuyện gia đình của tôi vậy sao?” Giọng nói lạnh nhạt của Mặc Cảnh Thâm vang trên đỉnh đầu Quý Noãn, “Chính miệng tôi nói ra vẫn chưa đủ chứng minh thân phận của bà Mặc sao? Chẳng lẽ cần tôi công khai giấy hôn thú?”
“Vậy thì không đến nỗi… Không ngờ cô Quý lại thật sự là bà Mặc…”
Quý Noãn: “…” Quý Mộng Nhiên không dám tin: “Không thể nào, không thể nào… Rõ ràng hai người đã ly hôn rồi. Ba năm trước, lúc Quý Noãn sang Luân Đôn, hai người đã ly hôn rồi!”
Mặc Cảnh Thâm đáp lại một câu không hề có cảm xúc: “Có ly hôn hay không, chẳng phải người trong cuộc biết rõ nhất hay sao?”
Dứt lời, Mặc Cảnh Thâm nắm tay Quý Noãn băng qua đám đông, đi thẳng ra khỏi phòng đa phương tiện.
Bây giờ những phóng viên đều tập trung sự chú ý vào Quý Mộng Nhiên. Hơn nữa, sự hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, huống chi Mặc Cảnh Thâm trước giờ luôn không thích tiếp xúc với giới truyền thông, hôm nay lại hiếm khi mở cuộc họp báo, đương nhiên không một ai dám đuổi theo.
Hành lang của Tập đoàn Shine rất rộng rãi và sạch sẽ, được thiết kế rất hiện đại, mỗi một tầng đều có cấu trúc khác nhau. Mặc Cảnh Thâm mở cửa thang máy, đưa Quý Noãn vào. Quý Noãn dời mắt nhìn mình và người đàn ông bên cạnh vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt trên tường kính trong thang máy. Sau đó cô lại nhìn chữ số thay đổi liên tục trong thang máy, cứ như đang thất thần. Anh cất giọng trầm thấp phá tan sự im lặng cứng nhắc: “Sao thế? Vẫn chưa đến Cục Dân chính điều tra rõ ràng tình trạng hôn nhân của mình à? Đột nhiên biết mình vẫn còn là bà Mặc nên tâm trạng phức tạp sao?”
Quý Noãn lấy lại tinh thần, nói nhỏ: “Anh chỉ nói vậy trước mặt truyền thông, hay là chưa ly hôn thật?”
Anh thản nhiên: “Anh tưởng trong lòng em đã sớm có kết luận rồi chứ.”
Cô hơi buồn cười, nói: “Mặc Cảnh Thâm, lúc trước rõ ràng là anh buộc em ly hôn. Em ký xong, kết quả anh lại nói với em là chúng ta chưa ly hôn?”
Mặc Cảnh Thâm là người hễ có thể giải quyết vấn đề trực tiếp thì anh sẽ tuyệt đối không quanh co. Nhưng sự kiện ly hôn khi đó, anh lại dùng trăm phương nghìn kế để ép cô rời đi. Cô đã tự cho rằng ba năm nay mình và anh đã không còn quan hệ gì từ lâu. Trước đó cô luôn ôm tâm lý may mắn nghĩ rằng có lẽ chuyện ly hôn đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh đã quyết định phải ly hôn, vậy thì chắc chắn sẽ ly hôn. Nhưng bây giờ lại nghe chính miệng anh nói là chưa hề ly hôn.
Rốt cuộc sao anh làm được? Sao anh có thể lặng lẽ khiến người ta không phát hiện ra bất kỳ điều gì?
Cô muốn hỏi, cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, tìm được vấn đề đơn giản nhất: “Lúc trước, em ký tên xong rồi gửi lại đơn thỏa thuận ly hôn cho anh, anh không ký sao?”
Anh thản nhiên trầm giọng nói: “Như em nói, anh là người đề cập đến chuyện ly hôn, tuy anh không muốn dùng cách kia để ép em rời đi, nhưng dù sao cũng phải tuân theo quỹ đạo cuộc sống. Có nhiều chuyện phải đứng ở vị trí ban đầu mới có thể tiếp tục kéo dài.”
“Vậy rốt cuộc là anh có ký không?”
Anh trả lời rành mạch: “Trước khi về Mỹ để tiếp nhận Shine, anh đã bớt thời gian đích thân mang đơn thỏa thuận đến Cục Dân chính, nhưng đến khâu ký tên cuối cùng thì được cho biết, nếu hai vợ chồng không có mặt thì không thể ly hôn. Mặc dù quả thật anh có cách mời được luật sư có quyền lực nhất nước đến lấy một lý do hợp lý để ly hôn. Nhưng với sự hiểu biết của anh về em, lúc chúng ta ly hôn lần đầu thì em cũng đâu có bản lĩnh để đơn thỏa thuận ly hôn đó có hiệu lực.” Quý Noãn: “… Anh nói là đơn ly hôn của trước đây?”
“Ừ.”
Quý Noãn nhất thời không phản ứng kịp, hơi bối rối nói: “Ban đầu, khi anh rời Hải Thành để sang Mỹ, em giao đơn thỏa thuận ly hôn đã ký cho một người bạn mang đến Cục Dân chính nhờ anh ta làm thủ tục ly hôn giúp em. Nhưng sau đó gia đình của người bạn này gặp biến cố, không thể liên lạc lại được, em không có thời gian đến Cục Dân chính, cũng không hỏi kỹ càng.”
Anh sửa lại cúc áo tinh xảo đắt tiền trên ống tay áo sơ mi, thản nhiên quay đầu nhìn cô: “Vậy… dù là quá khứ hay hiện tại, chúng ta đều dừng ở bước ký tên vào đơn ly hôn, không đi đến bước đóng dấu cuối cùng.”
Quý Noãn cảm nhận được tâm trạng anh đang rất tốt từ giọng điệu lạnh nhạt trước sau như một ấy, như thể điều mà anh bất ngờ phát hiện ra khi làm đến bước ly hôn cuối cùng vào ba năm trước, giờ đây bỗng trở thành lý do giúp anh có thể không biết xấu hổ khi đứng trước mặt cô vậy. Kiếp trước, vì cô nóng nảy và tùy hứng, đã từng tiếc nuối, từng hiểu lầm, từng có lỗi, nhưng tư tưởng đã ly hôn vẫn ăn sâu vào máu cô. Ngay cả trong tiềm thức, cô cũng cảm thấy kết cục giữa mình và Mặc Cảnh Thâm chính là như thế. Nhưng không ngờ rằng, vì lúc trước cô không đến Cục Dân chính hỏi thăm, mà dẫn đến… tới chết cô cũng vẫn là người của anh!