“Đã muộn như thế này rồi, chẳng qua bởi vì muốn lên WeChat để block anh thôi. Anh có đến mức phải gọi điện cho em không? Có để cho người khác ngủ cho ngon hay không hả?” Quý Noãn phỉ nhổ.
Anh thản nhiên nói: “Đã muộn như thế này rồi, chỉ vì cái ảnh đại diện từ đầu tới giờ không thay mà em block anh?”
Quý Noãn: “...”
“Em đi ngủ đây, lúc nào anh thay thì em sẽ kết bạn lại với anh.” Dứt lời, Quý Noãn không đợi anh nói thêm gì mà nhanh chóng tắt máy, để tránh cho mình bị anh nói đến nghẹn lời.
Tại Quốc tế Oran, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang dựa vào khung cửa, đôi mắt đen hun hút của anh hơi nheo lại, nhìn vào màn hình điện thoại tối xuống vì cô đã ngắt máy.
***
Sáng hôm sau, Quý Noãn rời khỏi giường, tắm rửa xong đi ra ngoài, khi cầm điện thoại di động lên thì thấy điện thoại của mình vẫn đang hiển thị trang “danh sách block” hôm qua. Cô tiện tay ấn vào tên Mặc Cảnh Thâm trong danh sách, nhìn ảnh đại diện của anh, cập nhật hồi lâu mà cũng không thấy có gì thay đổi. Rốt cuộc anh vẫn không thay.
***
Tại bữa tiệc từ thiện vào tối hôm đó.
Bữa tiệc tối đúng là một bữa tiệc rất bình thường. Đa số những người có mặt đều là những nhân vật có tiếng trong thành phố. Khoảng thời gian sau khi về nước, Quý Noãn đã tham gia không ít các buổi tiệc tối lớn nhỏ, có rất nhiều người xem như là có quen biết. Tuy rằng những điều xấu xa đổ lên đầu Quý Noãn mấy ngày trước đã được tẩy sạch nhưng khó tránh khỏi vẫn có người bàn tán xôn xao sau lưng cô. Huống hồ chuyện Quý Noãn là vợ của Mặc Cảnh Thâm đã khiến rất nhiều người khϊếp sợ. Những tên đàn ông ngày thường vẫn mượn cớ đến gần cô lúc này lại không dám đến gần nữa.
Dù sao Quý Noãn cũng khá nổi tiếng trong giới kinh doanh của người Hoa. Hiện tại bọn họ lại biết người đứng sau lưng cô là Mặc Cảnh Thâm thì lại càng không dám tới trêu chọc. Mười rưỡi tối thì bữa tiệc mới kết thúc.
Hiện giờ là mười giờ, Quý Noãn buồn chán uống rượu vang đỏ trong sảnh, kiên trì chờ đến lúc kết thúc. Tối nay tuy đám đàn ông kia không dám tới gần cô nhưng thỉnh thoảng vẫn có những người ngưỡng mộ tiếng tăm của cô hoặc là những phu nhân nhà giàu tới đây chào hỏi cô. Đa số nội dung trò chuyện đều là thăm dò, nụ cười trên mặt không thành thật chút nào. Không ai không ướm hỏi cô, những gì Tổng Giám đốc Mặc nói trên truyền thông mấy ngày trước có phải là thật hay không.
Có người lại tới chúc rượu cô. Đêm nay, tổng cộng số ly rượu vang đỏ mà Quý Noãn uống không vượt quá hai ly. Huống chi rượu vang đỏ này chỉ được rót một chút mà thôi, cô khách sáo nhận lấy rồi chạm cốc, trò chuyện vui vẻ với những người đó giống như xã giao ngày thường. Tuy trên mặt ai nấy đều mang theo ý cười, nhưng thực tế, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Sau khi uống rượu, nói đôi câu chuyện phiếm thì bọn họ đều tản ra. Rốt cuộc đã tới mười rưỡi, bữa tiệc đã kết thúc đúng thời hạn. Sau khi mấy vị lãnh đạo của thành phố nói xong, tiếng vỗ tay trên sàn vang như sấm. Quý Noãn thưởng thức ly rượu vang đỏ trong tay mà lúc nãy bồi bàn đưa tới. Khi mọi người dần đi ra ngoài, cô đặt ly rượu mới uống một nửa lên khay của người bồi bàn vừa đi ngang qua, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng ngay lúc Quý Noãn đi tới lối ra ở bên ngoài khách sạn thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
Cô sững lại vài giây rồi mới phản ứng kịp, không biết là mất điện hay cầu dao bị nhảy, cũng may là bữa tiệc tối đã kết thúc, mà nơi này cũng cách lối ra không xa. Nếu như cô vẫn còn ở sảnh bên trong thì không biết sẽ loạn tới mức độ nào. Quý Noãn xách tà váy của bộ lễ phục, đang chuẩn bị theo đoàn người đi trong bóng tối để ra ngoài. Quanh cô đều là đám người chen chúc vội vội vàng vàng đi về phía trước vì mất điện đột ngột, thế nên những tiếng bước chân đi về phía Quý Noãn đã bị che đi trong những tiếng động đó. “Bịch” một tiếng, chiếc túi xách đồng bộ với bộ lễ phục của Quý Noãn rơi trên sàn, phát ra âm thanh trầm đục không lớn.
***
Trong căn phòng ngoài cùng phía bên phải của tầng mười khách sạn, Thịnh Dịch Hàn đang đứng dưới vòi sen trong nhà tắm. Làn nước dày đặc như mưa rơi xuống, bóng người rắn chắc, thon dài của người đàn ông bị bao phủ trong lớp hơi nước mịt mù.
Anh ta nhắm mắt lại, hơi thở không hiểu sao có hơi tán loạn. Tối nay anh ta cũng có mặt tại bữa tiệc từ thiện, thế nhưng, mới qua một tiếng đồng hồ đã thấy không khỏe nên rời đi. Thư ký biết anh ta không thoải mái nên đã vội giúp đặt một gian phòng trong khách sạn này.
Lúc mới đầu, ngoại trừ cơ thể có cảm giác khô nóng không hiểu vì sao thì không có cảm giác gì khác. Nhưng vào lúc này, vì nhiệt độ của nước nóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên Thịnh Dịch Hàn có thể cảm thấy cơ thể mình đang từ từ nóng lên. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Quý Noãn mà anh ta nhìn thấy ở trên bữa tiệc vừa rồi.
Bắt đầu từ khi anh ta bị Quý Hoằng Văn đuổi ra khỏi nhà họ Quý, thì chuyện mà đời này anh ta phải làm chính là chiếm đoạt hết tất cả mọi thứ của nhà họ Quý. Cho dù là dùng cách thức nào, thủ đoạn nào, cho dù nhà họ Thịnh đã đủ lớn mạnh, hoàn toàn không cần phải thêm chút màu sắc nào từ Quý thị, nhưng lòng căm hận anh ta che giấu từ thời niên thiếu đã chồng chất nhiều năm như vậy, có một số việc là bóng ma trùm lên cả đời người, dù không cần nhưng vẫn phải đạt được.
Mặc dù, cuối cùng anh ta đã bỏ qua cho Quý Noãn, lựa chọn đưa Quý Mộng Nhiên tới bên cạnh mình làm con rối.
Các loại thủ đoạn khôn khéo hoặc ngu xuẩn của Quý Mộng Nhiên hoàn toàn phát triển từng bước theo kế hoạch từ trước của anh ta, ngoại trừ tình cờ hỗ trợ thì việc còn lại không cần anh ta phải để tâm đến. Dù sao kẻ ngu xuẩn là Quý Mộng Nhiên kia cũng có thể giày vò Quý thị triệt để. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn không như Quý Mộng Nhiên mong muốn.
Khoảng thời gian trước khi xảy ra chuyện, Thịnh Dịch Hàn chưa từng xuất hiện, thế nhưng anh ta biết rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Tại sao anh ta lại không ra mặt?
Có lẽ vì người mà Quý Mộng Nhiên nhằm vào chính là Quý Noãn, là người duy nhất mà anh ta nhớ nhung từ rất lâu, người mà trước giờ anh ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám tới gần.
Dù đã nhiều năm trôi qua, bóng ma thời trẻ vẫn còn, những cố chấp tuổi trẻ vẫn cứ chôn sâu trong lòng.
Đêm nay Quý Noãn mặc một bộ lễ phục hở vai nhạt màu với thiết kế mang lại cảm giác vô cùng đơn giản, gọn gàng mà lại có khí chất. Cô trang điểm nhạt, khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn ám ảnh trong thế giới của anh ta nhiều năm trước dường như không hề thay đổi sau bao nhiêu năm. Ngoại trừ sự từng trải thì cô vẫn cứ là cô như trước. Thậm chí, trong một khoảnh khắc, anh ta còn hi vọng lại gặp được Quý Noãn trốn ra khỏi đoàn người, lặng lẽ nâng ly rượu để uống, cuối cùng say ngất trong góc phòng, để anh ta có cơ hội cõng cô ra ngoài. Sau đó, khi cô mơ mơ màng màng ở trên lưng anh ta, nhẹ nhàng đánh vào mặt anh ta, hỏi anh ta là ai, thì anh ta sẽ không cần phải nói về sau anh ta sẽ là anh trai ở cùng mái nhà với cô, mà sẽ nói cho cô biết, anh ta là Thịnh Dịch Hàn.
Có lẽ ý nghĩ đột ngột đó nảy sinh làm bụng dưới anh ta chợt cảm thấy nóng rực. Trong cơ thể có một luồng xao động không tên làm anh ta cảm thấy khó chịu. Nhưng không ngờ, khi vào nhà tắm anh ta mới phát hiện ra, cảm giác khác thường trong cơ thể mình là gì.