LÀ DO EM BỊ HẠ THUỐC, NẾU KHÔNG, ANH NGHĨ LÀ EM SẼ CẦU XIN ANH SAO?
“Nhưng ngay cả khi có thành phần thuốc kíƈɦ ɖụƈ thì mức độ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cũng khác nhau. Nếu nói đến có hại cho sức khỏe, Quý Noãn bị hạ độc, người bị hại chính là cậu… Nếu quả thật cô ấy bị hạ độc thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực mạnh, vậy cậu phải chuẩn bị tư tưởng mà chiến đấu nhiệt tình một ngày một đêm không nghỉ. Cô ấy có thể sẽ quấn lấy cậu đòi…”
“…”
Mặc Cảnh Thâm thấp giọng: “Tôi gọi điện để nghe cậu nói nhảm à?”
“Ai mà biết được người phụ nữ của cậu bị hạ độc ở mức độ nào? Loại thuốc này tràn lan ở chợ đen trong nước, kể cả có đi thử máu thì ít nhất cũng phải hai tiếng sau mới có kết quả, cuối cùng cũng chỉ tìm ra loại thuốc đó thôi, trong khi cô ấy lại vô duyên vô cớ phải chịu tran tấn lâu như thế. Chậc, cậu đừng bảo tôi, cậu sợ bây giờ lợi dụng lúc cô ấy không tỉnh táo thì đến lúc tỉnh lại cô ấy lại trở mặt với cậu nhé? Mặc Cảnh Thâm mà cũng có lúc sẽ đắn đo thế này à?” “…”
“Nếu cậu thật sự sợ cô ấy lật mặt thì cũng chỉ có một cách thôi. Cậu cứ ném cô ấy vào bồn nước lạnh ngâm một đêm, mỗi tiếng phải thay nước một lần để không bị lạnh. Nhưng hậu quả có thể là, thuốc thì sẽ tan, nhưng đổi lại cô ấy sẽ bị ốm vì quá lạnh hoặc bị cảm nặng…”
“…”
Mặc Cảnh Thâm khẽ chửi thề, tắt điện thoại rồi quăng máy sang một bên.
Anh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên sofa, gương mặt hồng hào đáng yêu hiển hiện rõ ràng, ánh mắt mơ màng ướŧ áŧ, váy ướt sũng dán chặt lên người, nhìn vừa có vẻ nhếch nhác lại vừa rất gợi cảm. Bất kỳ người đàn ông bình thường nào nhìn thấy cảnh này thì chắc cũng sẽ lập tức lột sạch váy của cô ra.
Mà Mặc Cảnh Thâm đương nhiên vẫn bình thường. Lúc nãy ở trên xe cô gái nhỏ không ngừng cọ xát vào người anh, nếu không phải sức kiềm chế của anh hơn người thì chắc đã xử cô luôn trên xe, một lần nữa chiếm đoạt cô từ trong ra ngoài, để dấu ấn chỉ thuộc về anh khắc vào da thịt và máu xương cô. Huống hồ, bây giờ lại còn có cảnh này.
Váy dạ hội dính vào người khắc họa đường nét cơ thể cô, một bên dây váy bị trễ xuống mà cô cũng không hay biết, lọn tóc dài xõa trước vai và sau lưng như tảo biển quấn quanh người. Cô nằm gọn trong sofa, ánh mắt nhìn anh đầy ẩn ý. Đã lâu lắm rồi cô gái này không dùng ánh mắt chủ động này nhìn anh, gương mặt trắng trẻo lại ửng hồng, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Mỗi một phân một tấc trên cơ thể cô đều phát tín hiệu mời gọi người giày xéo.
Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cô, yết hầu chuyển động. Anh dùng đôi chân dài của mình khống chế cơ thể vẫn loay hoay trên sofa kia. Ngón tay thon dài túm lấy cằm cô, anh cúi xuống đáp một nụ hôn trấn an vào giữa cặp chân mày. Khi Quý Noãn ngẩng đầu lên định chủ động nghênh đón thì lại nhận ra anh chỉ hôn lên trán mình. Sự trống rỗng trong cơ thể lan ra khắp người, khiến cô kích động nằm dưới anh mà giãy giụa. Thậm chí đôi tay nhỏ của cô còn vô thức mò lên áo sơ mi của anh, ngón tay mềm mại nóng hầm hập khẽ túm nút áo lôi kéo loạn xạ.
Mặc Cảnh Thâm khẽ cười, ngước lên nắm chặt bàn tay đang làm loạn. Anh biết rõ bây giờ cô không đủ tỉnh táo, lại còn chịu đựng chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong người, nên cúi xuống áp trán mình lên trán cô, khàn giọng nói: “Anh đã nói, nếu sau này em không đồng ý thì anh sẽ không làm bậy. Em ngoan đi, đừng quyến rũ anh, hửm?”
Anh cố tình nhấn nhá, Quý Noãn nghe xong thì giận dữ.
Khi cô uống say, còn sốt cao mà anh vẫn cưỡng ép cô cả một đêm, vậy mà bây giờ còn nói như vậy?
Anh tưởng bây giờ cô không tỉnh táo nên không nhớ được gì đúng không?
Động tác đang làm loạn trên người anh bỗng dừng lại. Dù sao cô cũng biết nơi này là Quốc tế Oran, không đến mức không nhận thức được gì. Nhưng cô thà chịu khó nhịn, còn hơn để cho anh thừa nước đục thả câu, ép cô phải cầu xin anh. Với cô, mặt mũi vẫn là quan trọng nhất. “Không muốn thì thôi.” Quý Noãn nhắm mắt lại không thèm nhìn anh nữa, xem cái đầu đang áp lên người cô như đầu heo hoặc là một sinh vật nào đó để bình tĩnh lại. Giọng nói của cô vẫn mang theo hơi thở gấp gáp khàn đục: “Chẳng qua em bị chuốc thuốc, nếu không, anh tưởng em sẽ cầu xin anh sao?”
Anh cúi xuống nhìn nét mặt thà chịu chết chứ không chịu nhục của cô mà khẽ cười: “Chắc chắn chưa?”
“Không cần! Nếu đến lúc em không nhịn được nữa, thì cùng lắm…” Cô ngừng lại một chút, khẽ cắn môi rồi mới nói: “Ở tầng một có một cửa hàng bán đồ chơi người lớn, em nhờ người mua đại món đồ gì về dùng tạm cũng được!”
Mặc Cảnh Thâm biết cô đã bị chạm đến tự ái, không nhịn được mà bật cười: “Anh không dễ chịu hơn món đồ kia à?”
Phát ngôn vừa rồi đã quá giới hạn của Quý Noãn rồi, bây giờ lại nghe thấy tiếng anh cười thì lập tức nổi điên, cô giơ tay lên như muốn tát vào mặt anh. Dù sao tối nay, đến cả chuyện dùng gạt tàn thuốc để gϊếŧ người mà cô còn làm được thì còn phải sợ gì nữa. Mặc Cảnh Thâm dễ dàng chụp được cổ tay cô, ghì lên chỗ sofa bên cạnh.
Cơ thể Quý Noãn nóng hừng hực, nhưng trong đầu vẫn nỗ lực nhắc nhở mình, tên khốn này là Mặc Cảnh Thâm, vừa rồi WeChat của anh còn bị cô cho vào danh sách đen. Kể cả bây giờ có phải nhịn đến chết thì cô cũng không cần làm với anh!
“Có phải anh nên than trời vì bây giờ em quá kiên cường không, trong tình cảnh này mà em vẫn không quên nổi nóng với anh.”
“Cái gì mà kiên cường với không kiên cường. Chỉ bị hạ thuốc mà thôi, cũng không phải là em không nhịn nổi. Anh cũng từng nhịn rồi, không lẽ em không nhịn nổi à?” Quý Noãn trợn tròn mắt nhìn anh, hơi thở dồn dập, giọng nói vẫn yếu ớt líu ríu run rẩy: “Hơn nữa, nếu đêm nay anh không chạy đến cứu thì em dùng nước lạnh xả một đêm cũng có thể chịu đựng được còn gì? Đừng tưởng anh giúp em thì em sẽ cảm động rơi nước mắt mà cầu xin anh giải tỏa. Mặc Cảnh Thâm, dù trong suy nghĩ thì anh cũng đừng có hòng!” Thấy Quý Noãn ngang ngạnh mạnh miệng, Mặc Cảnh Thâm không đáp lại, chỉ bế ngang người cô lên.
“Anh lại làm gì?” Người Quý Noãn lại được nhấc lên lần nữa. Du͙ƈ vọиɠ đang cố kìm nén lại lan khắp cơ thể, người cô run lên trong lòng anh, tầng nước trong mắt lại càng dày hơn.
Anh bế cô vào bồn tắm: “Nếu em không muốn thì anh thật sự không thể ép. Ý em nói là ngâm nước lạnh rất dễ chịu đúng không?”
Quý Noãn: “…”
“Dù sao cũng dễ chịu hơn là dùng anh!”
Anh cười nhạt: “Được lắm.”
“…”
Chỉ nghe hai chữ này mà đầu Quý Noãn đã tê dại, cô nghi ngờ có phải Mặc Cảnh Thâm muốn bộc phát thú tính, bế cô vào bồn tắm mà ra tay hay không. Mặc dù trong lòng kháng cự, nhưng cơ thể cô thì lại cực kỳ mong ngóng.
Anh bế cô vào phòng tắm, cô bắt gặp ánh đèn trong phòng thì nhắm mắt lại, úp mặt vào trong, ngửi được mùi hương trên người anh. Du͙ƈ vọиɠ cháy bỏng như sắp nuốt chửng cả lý trí của cô luôn rồi.