Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 658: Chẳng lẽ em còn quan trọng hơn cả shine?



CHẲNG LẼ EM CÒN QUAN TRỌNG HƠN CẢ SHINE?

Quý Noãn: “Em không hỏi cái này, em đang nói anh ở Hải Thành…”

“Chính là vì em, không vì bất kỳ lý do nào khác.”

“…”

Quý Noãn mím chặt môi, thật ra cô cũng không biết mình muốn hỏi gì. Cô chỉ muốn biết sau này đa phần anh sẽ ở Mỹ, hay là cứ ở Hải Thành thôi.

Nhưng lời chưa dâng đến môi thì cô chợt không biết phải hỏi như thế nào.

Dường như cô cũng không cần phải hỏi những chuyện như vậy.

Cái cân trong tim cô sớm đã dần dần mất cân bằng rồi.

Cô cúi xuống cầm điện thoại di động lên, không nhìn anh mà thuận miệng hỏi: “Ý anh là em còn quan trọng hơn cả Shine sao?”

“Em thật sự quan trọng hơn Shine.” Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu mà anh trả lời rất dứt khoát.

Lúc này Quý Noãn hoàn toàn không biết nói gì, chỉ giương mắt nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi đột ngột đứng dậy quay đầu vừa bước đi vừa nói: “Anh bận gì thì cứ làm đi, em về phòng ngủ.”
Nhìn thấy Quý Noãn không thèm ngoảnh lại mà đi thẳng, Mặc Cảnh Thâm khẽ cười: “Bà Mặc ngủ ngon.”

Quý Noãn càng rảo bước nhanh hơn: “…”

Cô gái nhỏ đi về phòng ngủ rồi, Mặc Cảnh Thâm lại cầm điện thoại di động lên. Trước khi điện thoại đổ chuông, anh nhìn thấy trên màn hình hiện lên một số điện thoại gọi đến. Anh chạm vào phím nhận cuộc gọi, dùng giọng nghiêm túc hỏi một câu: “Có chuyện gì?”

***

Sáng sớm hôm sau, Quý Noãn nhận được điện thoại của dì Cầm từ nhà họ Quý.

“Cô Cả, cô mau về nhà đi. Nhà họ Quý sắp bị cô Hai xới tung lên rồi, Chủ tịch Quý giận đến đau tim. Trời còn chưa sáng đã có xe cảnh sát đến nhà họ Quý, nói là muốn bắt cô Hai đi. Cô Hai vẫn đang quỳ xin Chủ tịch cứu cô ấy, nhưng bây giờ rõ ràng Chủ tịch giận đến sắp phát bệnh rồi…”
Quý Noãn nhanh chóng về nhà họ Quý.

Quả nhiên, cô vừa đến trước biệt thự nhà họ Quý thì đã nhìn thấy xe cảnh sát đỗ bên ngoài. Người ngồi trong xe chính là cảnh sát của đồn cảnh sát khu vực này. Ông ta nghe lệnh cấp trên đến bắt Quý Mộng Nhiên, nhưng đồn cảnh sát ở quanh đây cũng có chút quan hệ với nhà họ Quý, nên dù có phải bắt người thì ông ta cũng phải nể mặt mũi Quý Hoằng Văn mà cho họ thêm chút thời gian.

Thế nhưng không ngờ chút thời gian này lại bị Quý Mộng Nhiên lạm dụng để quỳ xuống cầu cứu.

Quý Noãn vừa đi vào đã nghe thấy tiếng khóc. Cô nheo mắt lại, nhớ đến lúc mình tỉnh dậy trong phòng Thịnh Dịch Hàn thì sắc mặt dần trở nên nặng nề, giơ tay đẩy cửa đi vào.

Vừa nhìn thấy Quý Noãn về, dì Cầm vội vàng bước đến đón: “Cô Cả…”

Quý Noãn vỗ nhẹ lên tay dì Cầm trấn an, đồng thời nhìn Quý Hoằng Văn đang ngồi trên sofa với sắc mặt khó coi, thậm chí còn tái mét đi vì giận, rồi cô nhìn đến Quý Mộng Nhiên đang quỳ trước mặt ông khóc lóc đến mặt mũi đỏ bừng.
“Ba, ba đừng như vậy, con mới là con gái của ba, ba không thể trơ mắt nhìn cảnh sát bắt con đi được!”

“Ba biết nếu con bị bắt đi thì chắc chắn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho con đâu… Ba… con xin ba… máu mủ ruột rà, chẳng phải trên đời này chỉ có mình con là người thân duy nhất của ba sao? Ba phải cứu con…”

“Con xin ba… ba… con xin ba…”

Quý Noãn lạnh nhạt nhìn một màn này: “Quý Mộng Nhiên.” Giọng nói của cô mang theo gió rét của rừng núi mùa đông, lạnh đến thấu xương: “Tuy tôi và cô khác cha nhưng ít ra cũng cùng mẹ. Nhắc đến máu mủ ruột rà, cô nhớ lại xem mình đã làm gì? Chính cô tự đi đến nước này mà còn muốn dựa vào máu mủ ruột rà cầu cứu hay sao? Nghĩ hay thật đấy.”

Quý Mộng Nhiên nghe thấy tiếng Quý Noãn thì đột ngột quay lại. Cô ta nhìn thấy Quý Noãn quay về thì nét mặt lập tức thay đổi, thoạt tiên cô ta thoáng hốt hoảng nhưng ngay sau đó lại ngang ngạnh quát: “Cô cút ra ngoài! Đây là nhà họ Quý chúng tôi! Cô không phải là người nhà họ Quý! Đây không phải là nhà của cô! Cút đi!”
Quý Mộng Nhiên nói xong thì tìm một tách trà trên bàn như muốn ném Quý Noãn.

“Mày dám ném nó một cái xem!” Giọng Quý Hoằng Văn như đang cố nén cơn giận.

Cánh tay Quý Mộng Nhiên cứng đờ, nhưng chiếc tách đã rời khỏi tay cô ta phóng đến chỗ Quý Noãn.

“Cô Cả…” Dì Cầm sợ hết hồn.

Nhưng Quý Noãn chỉ mỉm cười nghiêng đầu tránh đi, chiếc tách sượt qua vai cô rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn.

Quý Noãn bình thản liếc nhìn tách trà vỡ vụn trên sàn nhà rồi lại điềm nhiên nhìn Quý Mộng Nhiên chắc hẳn đã khóc từ rất lâu đang quỳ trước mặt Quý Hoằng Văn: “Nhìn thấy tôi trở về thì sợ hãi vậy sao? Thế nào? Ba chỉ biết nguyên nhân cô bị cảnh sát bắt là vì phòng giao dịch của cô bị khởi tố mấy tội danh kinh tế, bao gồm tội bôi nhọ danh dự trên truyền thông mấy ngày trước. Ba cũng biết cô cấu kết với Thịnh thị, cố gắng mua chuộc người của Tập đoàn MN để ăn cắp tài liệu mật nhưng lại bị phát hiện. Cả mấy tội danh kinh tế này dồn lại để xét xử thì cô cũng sẽ chỉ vào tù ngồi mấy năm, đúng không?”
Nghe Quý Noãn nói, bả vai Quý Mộng Nhiên thoáng run rẩy. Cô ta chợt túm lấy gấu quần Quý Hoằng Văn, run rẩy nói: “Ba, ba bảo cô ta đi đi… Ba mau bảo cô ta đi đi… Con mới là con gái ba… Ba đừng nghe cô ta nói bất cứ cái gì…”

“Đúng là, cái mánh khóe đồi bại của cô vẫn vậy, dám làm mà không dám nhận…” Quý Noãn cười lạnh.

Quý Mộng Nhiên cố ngắt lời cô: “Ba, ba mau đuổi cô ta đi đi! Cô ta cố ý thêm dầu vào lửa…”

Quý Noãn không sợ hãi, lạnh lùng nói: “Tôi đi à? Sau khi cô bị cảnh sát bắt đi, chẳng phải tôi chính là người phải đi thu dọn những rắc rối mà cô gây ra cho gia đình này hay sao? Nếu đã dám giở thủ đoạn hạ cấp thì cũng nên dám nhận. Cô muốn làm ba mềm lòng sao? Nên cô mới không dám nhận là chính mình đã chuốc thuốc tôi và Thịnh Dịch Hàn phải không?”
“Cô câm ngay! Cô nói láo…”

Cô ta mới nói được nửa câu thì Quý Hoằng Văn đã hất bàn tay đang bám đùi mình ra. Quý Hoằng Văn đảo mắt nhìn Quý Noãn: “Cái gì mà chuốc thuốc? Cái gì mà Thịnh Dịch Hàn?”

“Không đâu, ba, ba đừng nghe cô ta nói láo…”

Mặt Quý Mộng Nhiên biến sắc, cô ta vội vàng muốn ôm riết lấy chân ông.

Quý Noãn mặc áo khoác kiểu Anh, mái tóc đen thẳng sạch sẽ đơn giản rũ xuống lưng, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn cũng được trang điểm tỉ mỉ. Cô đứng nhìn dáng vẻ kêu gào của Quý Mộng Nhiên bằng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, có sự điềm tĩnh của nhiều năm từng trải. Cô không cảm thấy hả hê vì cuối cùng đã báo thù được, mà chỉ thấy sự bình yên thoải mái nhẹ nhõm.

Cô liếc nhìn dáng vẻ Quý Mộng Nhiên khóc đến tuyệt vọng, thản nhiên nói rành mạch từng chữ: “Tối hôm trước, trong buổi tiệc từ thiện của thành phố, cô ta đã thuê người bỏ thuốc vào rượu của con và Thịnh Dịch Hàn, đến khi con hôn mê thì đưa con đến phòng của Thịnh Dịch Hàn.”