“Sai lầm duy nhất? Nghe xem kìa, phải khó khăn thế nào ông mới chịu nhận một phần tội lỗi về phần mình? Vậy mà vẫn đàng hoàng nghiễm nhiên như vậy?” Quý Hoằng Văn cười lạnh: “Quả nhiên đến già mà ông cũng vẫn muốn giữ cái thể diện chết tiệt của ông, trước mặt con gái mình cũng không chịu bỏ mặt mũi để thừa nhận sai lầm năm xưa. Khi còn sống, Thanh Lâm đã bị ông hủy hoại, bây giờ cô ấy đã ra đi bao năm như vậy rồi, mà trong lòng ông không có chút day dứt gì sao? Đến bây giờ ông vẫn cho rằng, cô ấy ôm con bỏ trốn là lỗi của cô ấy à?”
Tiêu Chấn Quân nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Cô ấy đã ra đi nhiều năm như vậy rồi… cho dù tôi có sai lầm như thế nào, thì bây giờ điều tôi muốn làm chính là bù đắp cho con gái của mình. Nếu Thanh Lâm vẫn luôn khắc sâu thù hận do tôi gây ra, thì sau này khi trăm tuổi, tôi sẽ gặp cô ấy ở Hoàng Tuyền mà tạ tội. Nhưng đó cũng không phải lý do để Quý Hoằng Văn ông giấu giếm con gái của tôi! Thậm chí ông còn để cho con gái ruột của mình có cơ hội hãm hại nó!” Quý Mộng Nhiên dường như đã bị quên lãng, đang ngồi bệt dưới sàn không ngóc lên nổi bây giờ bất chợt bị nhắc tới, cứng đờ người, đỏ mắt nhìn Quý Hoằng Văn: “Ba, con không…”
Quý Hoằng Văn nhắm mắt lại: “Chuyện này thì tôi thừa nhận, tôi không biết cách dạy con nên mới để Mộng Nhiên dùng thủ đoạn bỉ ổi thế này.”
Quý Mộng Nhiên gào khóc nói: “Ba! Đến lúc này mà ba còn nói cho người ngoài! Người ta muốn mang cô ta đi rồi, sau này cô ta cũng không còn là con gái của ba nữa. Nếu cả con cũng bị cảnh sát bắt đi thì ba muốn sống nốt quãng đời còn lại trong cô độc sao…”
Quý Hoằng Văn vẫn nhắm mắt: “Cô độc sống nốt quãng đời còn lại cũng còn tốt hơn nhiều so với việc phải sống bên cạnh một người lòng lang dạ sói, rắp tâm hãm hại chị gái của mình để tranh giành tài sản!” “Hic…” Mắt Quý Mộng Nhiên đỏ quạch, cô ta bất chợt nở nụ cười: “Nếu Quý Noãn thật sự là con gái nhà họ Tiêu, ba nghĩ cô ta còn thèm ngó ngàng đến chút tài sản nhà họ Quý sao?”
Quý Noãn vẫn tiếp tục đỡ Quý Hoằng Văn, nói rành mạch: “Đừng có dùng đầu óc thiểu năng của cô để suy đoán về tôi. Bây giờ ba mới hơn năm mươi tuổi, nếu không phải ngày nào cô cũng làm ba tức giận đến mức bệnh cũ tái phát thì đã không có tình trạng như hiện giờ. Ba vẫn có thể quản lý Quý thị ba, bốn mươi năm nữa, sao cô cứ phải vội vã chiếm tài sản? Không lẽ cô chỉ mong làm sao để ba nhanh chóng từ chức Chủ tịch à?”
Tập đoàn Lăng Tiêu do Tiêu Chấn Quân quản lý vẫn luôn như mặt trời ban trưa. Lúc đầu họ đều là bạn đi du học bên Mỹ, cũng cùng lứa tuổi. Trong một thoáng, Quý Noãn không cam tâm, tại sao Tiêu Chấn Quân nhìn có vẻ vẫn tráng kiện khỏe mạnh như thanh niên, còn Quý Hoằng Văn thì lại bị lép vế hơn? Cô nhất định phải tìm một bác sĩ, một y tá cao cấp nhất ở bên cạnh Quý Hoằng Văn, hàng ngày theo dõi ba luyện tập, trong vòng hai năm mà ông không thể trở nên khỏe mạnh cường tráng thì cô sẽ không bỏ cuộc.
Quý Mộng Nhiên kêu lên: “Tôi không nói quá đâu. Lần trước khi tôi quay về nhà họ Quý, ba luôn miệng nói sau này sẽ không cho tôi một xu nào của Quý thị! Đến bây giờ tôi cũng chưa từng nói muốn ba nhường ghế cho tôi! Quý Noãn, cô chỉ là người ngoài, đừng có đứng đây khích bác ly gián nữa đi!”
Tiêu Chấn Quân lạnh lùng nheo mắt nhìn Quý Mộng Nhiên không biết sống chết, sau đó lại nhìn sang Quý Noãn: “Người ngoài? Noãn Noãn, đi về với ba, ngày nào còn nhà họ Tiêu thì ngày đó con không bao giờ là người ngoài.”
Quý Noãn không chút do dự, đỡ Quý Hoằng Văn quay về ghế sofa ngồi xuống, sau đó đứng thẳng lên, không ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Chấn Quân mà chỉ thờ ơ nói: “Lần này ông Tiêu đến nhà họ Quý có lẽ là do nghe nói tôi gặp chuyện, thấy tình thế cấp bách nên muốn đến làm gì đó giúp đỡ, tôi rất cảm kích thiện chí này của ông. Nhưng xin ông thứ lỗi, tôi và nhà họ Tiêu không quen không biết, tôi cũng có cách riêng để xử lý những chuyện này, không cần khách quý phải hao tâm tổn trí mà ra mặt. Hơn nữa, chắc ông Tiêu cũng nhận ra được, nhà họ Quý không chào đón ông. Mời ông đi cho.” Quý Hoằng Văn nghe Quý Noãn nói thì chợt ngước lên nhìn cô. Tiêu Chấn Quân đã lường trước, chỉ là không ngờ được, rõ ràng con gái ruột của Quý Hoằng Văn đã đối đầu với cô đến mức này rồi mà cô vẫn ôm lấy nhà họ Quý không chịu buông.
Tiêu Chấn Quân trầm giọng nói: “Thật ra con đã đoán ra được từ lâu. Chỉ sau một hai lần gặp mặt, với trí thông minh nhạy bén của con, chắc là đã đoán ra được nhiều thứ về mối quan hệ của chúng ta, nhưng từ đầu đến cuối con vẫn né tránh. Dù sao cũng hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt, con lạnh nhạt, không hề có chút tình cảm cha con nào với ba, ba hiểu và tôn trọng sự lựa chọn của con. Nhưng bây giờ nhà họ Quý không khác gì một vực thẳm, con ở lại đây cũng không tốt đẹp gì, không bằng quay về cùng ba. Dù sao chúng ta vẫn là quan hệ máu mủ ruột thịt, tình cảm cha con có thể từ từ vun đắp. Con hãy tin ba, có nhà họ Tiêu thì không ai dám gây sóng gió với con nữa. Có ba là ba con, chỉ cần ba còn sống ngày nào thì sẽ chiều chuộng con như công chúa ngày đó. Con chính là bảo bối của nhà họ Tiêu!” “Không có vực thẳm gì ở đây cả. Tôi lớn lên ở đây, đây chính là nhà tôi, người ngồi trên sofa kia chính là ba tôi.” Quý Noãn thản nhiên nói: “Quý Mộng Nhiên gây chuyện là vấn đề riêng của cô ta, không dính líu gì đến ba tôi. Nếu ông Tiêu đứng bên ngoài lâu hơn một chút nữa thì đã nghe thấy được Quý Mộng Nhiên lên án, trách ba tôi thiên vị tôi từ nhỏ. Vì vậy tôi chưa từng chịu oan ức gì ở đây hết. Còn về chuyện công chúa hay bảo bối gì đó, tôi cũng hơn hai mươi tuổi rồi, làm gì còn mơ mộng đến những điều đó nữa. Dù sao nhà họ Quý cũng từng là một trong bốn gia tộc lớn nhất Hải Thành, tôi thấy không thua kém nhà họ Tiêu là bao. Ông Tiêu không cần phải tự cao tự đại coi thường người khác như vậy. Mỗi một tấc đất dưới chân của tôi ở đây đều in hằn ký ức tuổi thơ, cũng đong đầy ký ức tháng năm cuối đời vui vẻ ấm áp với mẹ. Đây mới chính là nhà của tôi.” Tiêu Chấn Quân nhìn cô, cặp lông mày từ từ nhíu lại: “Noãn Noãn.”
Cuối cùng Quý Noãn cũng đưa mắt nhìn sang ông ta: “Vui lòng gọi tôi là cô Quý, quan hệ giữa tôi và ông Tiêu không đủ thân thiết để có thể xưng hô như vậy.”
Tiêu Chấn Quân đang vươn tay về phía cô nhưng rồi lại khựng lại, cuối cùng từ từ hạ tay xuống. Ông ta quay lại nhìn về phía cửa sau lưng, nói sang chuyện khác: “Cảnh sát chờ ở ngoài cửa đã lâu rồi, Quý Hoằng Văn, ông vẫn không có ý định giao đứa con gái gây chuyện phạm pháp này ra sao?” Quý Mộng Nhiên vội vàng bò đến bên chân Quý Hoằng Văn: “Ba… ba… con xin ba…”
Tay cô ta còn chưa chạm được vào chân của Quý Hoằng Văn thì nét mặt Tiêu Chấn Quân đã lạnh đi. Bất chợt hai vệ sĩ bước từ cửa vào, xốc Quý Mộng Nhiên lên, không hề chần chừ dù chỉ một giây. “Ba! Cứu con! Con không muốn ngồi tù, ba!!!” Quý Mộng Nhiên ra sức giãy giụa, gào thét chói tai, nhưng vẫn bị hai vệ sĩ hai bên kéo ra cổng chính của biệt thự nhà họ Quý. Dù cửa đã đóng lại nhưng mọi người bên trong vẫn có thể nghe được tiếng Quý Mộng Nhiên vùng vẫy gào thét rất rõ ràng. Tiêu Chấn Quân chỉ lạnh mắt nhìn cổng đóng lại, không cho Quý Hoằng Văn một phút giây mềm lòng nào.
: Post nhanh nên không check kỹ, nếu có chương nào bị lỗi mấy bạn comment báo giúp Ad để Ad fix nha