Mặc Cảnh Thâm nâng cằm cô lên, nhìn dáng vẻ muốn nói chuyện rõ ràng của cô, nhưng rốt cuộc lại kìm lại, cười nhẹ, nói: “Về rồi bàn lại, đừng nổi cáu.”
“Vậy anh thả em ra trước đi.”
Dù sao ở đây cũng là đường cao tốc, anh cũng không ép cô phải quay mặt lại nữa, chỉ hôn lên má cô, rồi buông cô ra, để cô ngồi lại chỗ kế bên ghế lái.
Hai người trở về khách sạn mà Mặc Cảnh Thâm nói tới, quả nhiên là anh không có ý định đặt thêm một phòng cho cô.
Phòng của anh là phòng thương vụ rộng hơn hai trăm mét vuông, không gian gần bằng ba phòng ngủ của một khách sạn bình thường gộp lại. Trong phòng gồm có một phòng sách và hai phòng ngủ riêng biệt rất lớn, còn có phòng khách, quả thật là đủ cho hai người ở. Dù anh đang làm việc, Quý Noãn gọi điện thoại trong phòng ngủ kế bên cũng không quấy rầy đến anh. Vào phòng, sau khi ngồi xuống, Quý Noãn mới nói: “Hình như khách sạn này rất gần căn cứ XI, có chuyện gì vậy? Là bên Nam Hành xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, sao anh không ở công ty mà lại ở đây?”
Mặc Cảnh Thâm gọi nhân viên khách sạn đưa nước trái cây lên, sau đó lấy nước trái cây để lên bàn trà cho cô, nói một cách thản nhiên: “Gần đây quả thật có việc cần Nam Hành tham gia, nhưng chỉ là chút việc thôi, giải quyết xong sẽ về công ty. Em không cần phải để ý, cứ yên tâm làm việc của em đi, không được ra ngoài một mình bất cứ lúc nào là được rồi.”
Quý Noãn cầm ly thủy tinh lên, nhìn thứ nước trái cây lạ lẫm màu xanh nhạt có pha thêm sữa tươi: “Với năng lực của Tổng Giám đốc Mặc, sau khi về Mỹ nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa giải quyết xong chuyện, vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Anh bảo em ở đây là sợ em gặp phải nguy hiểm gì sao?” Huống chi anh còn căn dặn nhiều lần, bảo cô không được ra ngoài một mình, không được rời khỏi tầm mắt của anh.
Bây giờ lại ở gần căn cứ XI như vậy.
Nếu vậy…
Ký ức của ba năm trước dần dần tái hiện trong đầu cô. Có một giây nào đó Quý Noãn bỗng thấy vui vì mình đã sang Mỹ, ít nhất có thể trông thấy anh bình yên đứng trước mặt cô, chứ không phải như lần trước, cứ ở nhà chờ anh về, kết quả anh lại ở Campuchia, suýt nữa thì cả đời này đã không được gặp lại.
Nhớ tới chuyện này, Quý Noãn nhíu mày: “Dù sao Tập đoàn Shine cũng là của anh, anh mới là người nắm quyền, ai có thể hạn chế được việc anh đi đâu làm gì chứ? Nếu cấp dưới của anh có bất cứ việc gì cần anh xử lý gấp, bọn họ đều có thể bay đến Hải Thành. Nhưng lần này anh lại trở về Los Angeles bất chợt, có phải lý do hoàn toàn không phải vì công ty bên Mỹ, mà là có chuyện gì khác không?” Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một lát, sau đó buồn cười: “Em đúng là cái gì cũng nghĩ ra được, có thể thấy rằng em nhạy cảm với Los Angeles cỡ nào.”
“Đừng nói lảng sang chuyện khác!”
Anh cười: “Đúng là có một số chuyện cần phải giải quyết, nhưng không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Em chỉ cần mau chóng giải quyết xong công việc ở bên này, mấy ngày nữa bình an trở về Hải Thành là được, không cần quan tâm đến những chuyện khác.”
Quý Noãn trừng anh: “Lúc nãy sau khi xuống máy bay em đã nói gì? Mặc Cảnh Thâm, dù có bất cứ chuyện gì, em cũng mong rằng anh có thể nói cho em biết, chứ không phải đơn phương gánh chịu một mình. Cảm giác không hay biết gì chẳng suиɠ sướиɠ tí nào đâu. Nếu mà có lần nữa thì em sẽ không tha thứ cho anh.”
Mặc Cảnh Thâm thủng thẳng để vali của cô qua một bên: “Ở trên máy bay không ăn gì mà chỉ ngủ, giờ em muốn ăn gì không, anh bảo khách sạn làm cho em.” “Em đang nói chuyện đàng hoàng với anh đấy, sao anh cứ làm như không có chuyện gì vậy? Anh thế này có tính là phạm quy không? Hễ em mà hòa nhã với anh lần nữa là em sẽ không mang họ…”
Mặc Cảnh Thâm liếc cô: “Quy tắc chiến tranh lạnh giữa chúng ta là gì?”
Quý Noãn: “…”
Cô không muốn chiến tranh lạnh.
Trước khi sang Mỹ, cô đã cầm viên kim cương xanh anh tặng đi đặt làm riêng rồi.
Mặc dù mạnh miệng, nhưng cô thật sự muốn giải quyết vấn đề. Dù sao nếu chưa ly hôn, cô cũng không thể trốn tránh mãi.
Quý Noãn ngẫm nghĩ rồi nói: “Mặc kệ mục đích về Mỹ lần này của anh là gì, dù số điện thoại trong nước của anh không dùng được, không online WeChat được, nhưng dù sao anh cũng nên gọi điện cho em chứ, thế mà anh lại chẳng làm gì cả, chứng tỏ là anh đang có chuyện giấu em. Tuy nhiên, khi anh vừa biết tin em đến Mỹ thì đã đích thân đến sân bay đón em, điều này cho thấy anh bận tâm đến an nguy của em. Từ khi em bắt đầu đặt chân vào mảnh đất Los Angeles này, em đã trở thành một trong những gánh vác của anh, mà anh lại không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của em, càng không muốn xuyên tạc mục đích đến đây của em, thế nên anh vẫn một mực không nói.” “Vì vậy, Mặc Cảnh Thâm, em nói anh là người luôn luôn tỉnh táo lạnh lùng hà khắc thật sự là không hề oan uổng cho anh chút nào.”
Anh mỉm cười ngắt lời cô: “Nói ra cũng chỉ khiến em lo lắng hơn thôi, dù sao lúc trước mỗi lần nghe đến chữ Campuchia là em đã sợ mất mật. Nếu anh để cho em biết, e rằng mấy ngày trước em đã bay đến Mỹ rồi. Điều duy nhất anh tính sai là gần đây thế mà em lại có việc ở Los Angeles.”
Quý Noãn nhìn anh: “Campuchia?”
“Ừ.” “Lúc trước không phải những kẻ đó đã bị căn cứ XI và cảnh sát địa phương, kể cả cảnh sát Mỹ diệt sạch rồi sao?”
“A Cát Bố có một người em trai, nhiều năm qua hắn ta đã lang thang ở Châu Phi và nhiều quốc gia bị chiến tranh tàn phá trên thế giới, xây dựng nên một thế lực ngầm không thua kém gì anh trai của hắn ta. Lúc trước, đám người buôn bán vũ khí kia và dòng họ của A Cát Bố có mối quan hệ rất rộng, dẫn đến em trai của A Cát Bố bị ảnh hưởng bởi tiền tài mà mượn lý do trả thù cho anh trai này để dẫn người vào Los Angeles mai phục, muốn lấy đi thứ mà lúc trước anh trai hắn ta không thể có được từ chỗ anh.” Ánh mắt Quý Noãn bình tĩnh, bàn tay chậm rãi siết chặt cái ly trên tay.
Cô không có nhiều ấn tượng với chuyện năm đó. Dù sao thì khi xảy ra chuyện ở Campuchia, mỗi phút mỗi giây gần như đều ở giữa lằn ranh sinh tử. Lúc ấy, niềm tin duy nhất của cô là cứu được Mặc Cảnh Thâm ra ngoài, cho anh ăn cơm uống nước để anh sống sót. Cô nhớ láng máng là hình như đã từng nghe ai đó nói, A Cát Bố và Dali muốn moi ra đường dây giao dịch súng ống đạn dược ngầm từ miệng Mặc Cảnh Thâm. Chỉ cần Mặc Cảnh Thâm hé miệng, bọn chúng sẽ có được vài tỷ trong vòng một đêm.
Mấy chuyện làm ăn ngầm này thường liên quan đến mấy khoản tiền bẩn, thậm chí là phi pháp, nhưng lợi ích này lại vô cùng khổng lồ.
Nói vậy, người được gọi là em trai của A Cát Bố đang nhắm vào Mặc Cảnh Thâm. “Vậy nên, lần này anh về Mỹ là vì chuyện này?”
Mặc Cảnh Thâm ung dung: “Sau khi biết sự thật thì em bắt đầu lo lắng rồi hả?”
“…”
“Nói chuyện này cho em biết, ngoại trừ khiến em ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí còn khiến em không yên tâm ra ngoài làm việc, thì còn có tác dụng gì nữa?” Mặc Cảnh Thâm tiện tay vén ống tay áo lên, thủng thẳng nói: “Điều kiện trị an trong nước an toàn hơn nước ngoài rất nhiều. Giờ em đã sang Mỹ rồi, hãy mau chóng giải quyết xong việc rồi đi thẳng về đi, đừng ở lại đây quá lâu. Anh đã sắp xếp đủ người ở Hải Thành để tạo thành một mạng lưới an toàn cho em, không ai có thể dễ dàng đặt mục tiêu lên em được cả. Bây giờ, anh thà để em chiến tranh lạnh với anh cũng không muốn em ở lại Mỹ quá lâu.”