Thấy Quý Noãn cứ im lặng chịu đựng, nhưng rõ ràng trong mắt là vẻ lo lắng cả đêm, nên lúc cô vừa đi ngang qua, Mặc Cảnh Thâm lập tức đưa tay ôm eo cô lại, kéo cô vào lòng mình.
Quý Noãn bị tay anh kìm lại, còn anh thì bỗng đổi thành dựa vào tường, nên tư thế hai người lúc này là cô đè sát vào người anh. Cô định lùi về sau, nhưng anh lại ôm eo cô không buông, đồng thời cười nhẹ, nói: “Anh tưởng em không quan tâm nên không nói, để tránh nói ra còn bị em cãi lại mấy câu.”
Người đàn ông có bản lĩnh nắm cả quỹ đạo cuộc sống cô trong lòng bàn tay mà nay đang khoe khoang khổ nhục kế trước mặt cô sao?
Anh tưởng cô không quan tâm hả?
Đúng là cô không quan tâm đấy!
Cô chẳng thèm quan tâm!
Nhưng dù giãy giụa thế nào thì cô cũng không thể thoát ra được. Anh ôm cô, dường như rất hài lòng với vẻ mặt lúng túng của cô, cúi đầu hôn lên má cô. Hôn một cái chưa đủ, anh lại hôn thêm cái nữa, hôn đến khi Quý Noãn tức giận định cắn anh, thì anh mới mỉm cười, sau đó lại hôn vào mép tóc cô khi cô cúi đầu xuống. Quý Noãn rùng mình, ngước mắt trừng anh, “Mặc Cảnh Thâm, anh…” “Thừa nhận đi bà Mặc, em vẫn còn yêu anh, đúng không?”
Quý Noãn nghiêm mặt: “Ai muốn nói chuyện yêu hay không yêu với anh chứ? Không phải anh đã cho người sắp xếp vé máy bay cho em về Hải Thành ngày mai rồi sao? Ngày mai em sẽ về, mặc kệ anh sống hay chết ở Mỹ!”
Anh cười nhẹ: “Em về Hải Thành sớm quả thật khiến anh yên tâm hơn rất nhiều. Los Angeles của hiện tại không thích hợp với em. Nếu sau này em lại muốn đến đây, anh sẽ đích thân đưa em đến, hửm?”
Ai thèm chứ!
Quý Noãn lại xoay người, nhưng vẫn không thể lùi ra được. Anh cứ dựa vào tường ôm cô như thế, vẻ mặt cao ngạo tự đắc, cứ như chẳng hề tốn sức chút nào khi ôm cô vậy.
Cô vùng vẫy mấy lần, cuối cùng buộc phải ở yên trong lòng anh. Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, nhìn vẻ vui mừng lại hài lòng trong mắt anh, tim cô khẽ rung động, cuối cùng từ từ bình tĩnh lại, cứ để mặc anh ôm như thế một hồi lâu mới lên tiếng: “Ngày mai em nhất định phải về Hải Thành sao?” Giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh vang lên bên tai cô: “Sao thế? Không nỡ về hả?” “Biết rõ anh ở lại Los Angeles không an toàn, em về một mình sợ rằng cũng không thể nào yên lòng.” Tối nay chỉ mới đợi mấy tiếng không thấy anh về thôi mà cô đã ngủ không ngon rồi. Nếu sau khi về Hải Thành lại liên tục không nhận được tin tức của anh, e rằng cô cũng không thể nào yên lòng mà nghĩ cách bay lại sang đây.
Nhưng cô biết rõ, có ở lại đây cô cũng không giúp được gì, lĩnh vực của cô khác với căn cứ XI và đám Nam Hành. Vì thế, dù có ở lại thì cũng chỉ có thể được người của anh bảo vệ, không chỉ chiếm lấy người của bọn họ, mà rất có thể sẽ làm liên lụy đến anh.
Về Hải Thành quả thật là cách khiến anh yên tâm nhất, cũng là cách không liên lụy đến anh nhất. Nhưng sau khi về rồi thì sao…
Lỡ như lúc cô nhắn tin cho anh, anh lại không trả lời, hoặc không nghe máy, vậy cô phải làm sao đây?
Cô chỉ sợ mình không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.
“Em chỉ cần ngoan ngoãn về Hải Thành, anh bảo đảm trong vòng nửa tháng sẽ bình yên vô sự trở về.” Anh vỗ về lưng cô, “Tin anh.”
Đương nhiên Quý Noãn tin anh, chỉ là trước khi đến Los Angeles, cô không ngờ lại có những việc này. Theo kế hoạch ban đầu thì đúng là cô chỉ ở lại vài ngày sẽ về Hải Thành, nhưng bây giờ lại không muốn về.
Tuy nhiên, cô lại nhất định phải về.
Cô cúi đầu xuống, không còn giãy giụa nữa, chỉ vùi đầu vào hõm vai anh, nhắm mắt lại, nói: “Mặc Cảnh Thâm, thật ra đồng cam cộng khổ không có gì không tốt, anh không cần thiết cứ luôn bảo vệ em. Em có thể làm rất nhiều chuyện cho anh, nhưng chuyện mà em không muốn nhất đó là trở thành nhược điểm của anh.” Nhưng cô biết, cuối cùng cô vẫn là nhược điểm của anh.
Vì thế, dù thế nào, anh cũng phải để cô trở về nơi an toàn trước, không cho phép cô dấn thân vào nguy hiểm.
Mặc Cảnh Thâm gần như vô thức giơ tay đặt lên đầu cô, ôm cô rất lâu, sau đó mới áp môi lên tóc cô, nói khẽ: “Ba năm trước, khi anh tỉnh lại ở bệnh viện Los Angeles, mười tin nhắn mà em gửi cho anh, anh đều đọc được.”
Quý Noãn không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại.
“Trong đó có một tin em viết là em yêu anh.” Tiếng của Mặc Cảnh Thâm rất khẽ, cũng rất nhẹ, lại sâu xa, “Vậy nên, em hãy sớm rút lại câu nói không yêu anh đi. Em là người của anh, trong tim em chỉ có thể có mình anh, không được trốn quá xa, lúc nên quay về thì hãy quay về, hử?”
Quý Noãn vẫn không nói gì.
“Cô trợ lý Tiểu Bát bên cạnh em nói là, năm đầu tiên đến Luân Đôn, em luôn bất chợt chạy ra mở cửa khi nghe thấy tiếng động, sau đó ngẩn người nhìn ra ngoài cửa trống trơn.” Mặc Cảnh Thâm hỏi nhỏ: “Em đang chờ anh sao?” Mặc Cảnh Thâm từng nghĩ Quý Noãn sẽ hận anh, oán anh, có lẽ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng từ khi biết được tình hình trong một năm khi cô vừa sang Luân Đôn, anh mới hết lo lắng.
Cho dù cô nói bao nhiêu lời tuyệt tình, giả vờ nghiêm túc và lạnh lùng cỡ nào, anh cũng không tin cô nói không yêu anh thì sẽ không yêu anh thật.
Quý Noãn vẫn không nói gì, cứ để anh ôm như thế. Hồi lâu sau, không biết đã ôm nhau bao lâu, cô bỗng hít sâu một hơi, lẳng lặng vùi đầu trong lòng anh, thấp giọng nói: “Mặc Cảnh Thâm, sau khi về Hải Thành, chúng ta về Ngự Viên nhé, em muốn thấy Ngự Viên đã được anh tu sửa thế nào.”
“Được.”
***
Sáng hôm sau, Quý Noãn được đưa ra sân bay đúng giờ, chuẩn bị trở về Hải Thành.
Cậu tài xế được Mặc Cảnh Thâm phái tới hôm qua lái xe đến đưa cô đi, còn có thêm hai vệ sĩ theo sát cô cùng đi vào sân bay. Tận đến khi kiểm tra an ninh xong rồi vào phòng chờ, Quý Noãn mới biết cậu tài xế kia muốn theo cô về Hải Thành, sau khi chắc chắn cô về Hải Thành an toàn mới rời đi. Hai vệ sĩ khác không đi vào cùng, chỉ đứng bên ngoài cửa an ninh, chờ máy bay của cô cất cánh. Trong phòng chờ ở khoang hạng nhất, cậu tài xế kia luôn nghiêm túc đứng bên cạnh cô, không hề rời đi. Tất cả những người đi ngang qua hoặc những người đi bộ đang kéo vali chuẩn bị ra ngoài đều là những người bình thường trên cùng chuyến bay, hệ số an toàn rất cao.
Mãi đến khi lên máy bay cô cũng không thấy người của A Đồ Thái theo tới.
Hành lý của Quý Noãn không nhiều, nhưng dù sao cũng có laptop bên trong, gộp chung lại cũng hơi nặng.
Lúc lên máy bay, cậu thanh niên kia đi trước, định bụng giúp Quý Noãn bỏ hành lý vào trước. Quý Noãn đi theo sau, sau lưng cô là những người cũng đang xếp hàng lên máy bay. Sau khi lên máy bay, Quý Noãn thấy toilet của khoang hạng nhất đang mở cửa, đúng lúc vừa nãy cô bất cẩn làm đổ nước trái cây lên tay trong phòng chờ máy bay, thế là bèn quay người định vào toilet rửa tay rồi sẽ về lại chỗ ngồi. Cô vừa bước vào cabin toilet thì cánh cửa sau lưng thình lình đóng lại. Không gian ở đây khá nhỏ hẹp, Quý Noãn đột nhiên ngước mắt, lúc này mới phát hiện không gian nhỏ hẹp này lại có thêm một người.