“Đừng tới đây! Nếu không bọn tao lập tức gϊếŧ nó! Cắt đứt hơi thở cuối cùng của nó tại đây! Dù bọn tao có chết, kéo theo vợ yêu của Mr. Control thì cũng không uổng phí!” Tên cầm đầu đứng trên ban công dí súng vào lưng Quý Noãn, giống như cố ý mà nhấn họng súng vào vị trí miệng vết thương vừa lấy đạn ra của cô, sức lực càng ngày càng mạnh.
Nhìn thấy vết thương sắp khép miệng trên vai sau lưng Quý Noãn lại dần dần rỉ máu, nhuốm đỏ quần áo bệnh nhân màu trắng trên người, Mặc Cảnh Thâm lập tức dừng chân.
Súng trong tay đám người A K đã lên cò từ lâu, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy đám người kia vẫn luôn dựa vào ban công, quay lưng về phía tòa nhà khách sạn đối diện bên kia đường. Mặc Cảnh Thâm lạnh mắt nhìn bọn chúng, cổ họng bỗng phát ra tiếng cười trầm thấp. Vài giây sau, anh làm như không có chuyện gì, tiếp tục bước về phía trước. Tên cầm đầu kia cũng siết chặt ngón tay đang giữ cò súng, trừng to mắt nhìn Mr. Control bước tới giống như chẳng hề quan tâm đến tính mạng của người phụ nữ này.
Không phải lúc trước đại ca A Đồ Thái đã nói người phụ nữ tên Quý Noãn này là điểm yếu của Mr. Control sao?
Sao hiện giờ cô đã bị thương như vậy, mạng còn đang nằm trong tay bọn chúng, nhưng Mr.Control lại tựa như chẳng hề quan tâm.
Lẽ nào là vì người phụ nữ này chẳng sống được bao lâu nữa?
Hay là Mr. Control còn có âm mưu khác?
Vẻ mặt của anh không hề lộ ra nét sợ hãi, thậm chí còn có sự lạnh lùng khinh miệt, hiển nhiên không hề giống những gì chúng tưởng tượng.
Khi bọn chúng dè dặt kéo Quý Noãn dịch về hướng ban công hai bước, dựa vào lan can ban công thì Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: “Đúng là muốn chết.” Giọng điệu anh vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi bọn chúng không hiểu bốn chữ bất chợt này là có ý gì.
Nhưng bỗng nhiên một tiếng “cạch” trầm đục không biết phát ra từ đâu vang lên. Đây là súng giảm thanh, chỉ có những người kinh nghiệm như họ mới phân biệt được âm thanh trầm đục bỗng dưng vang lên đó, nhưng toàn bộ những người trong căn cứ XI, bao gồm cả Mặc Cảnh Thâm đều không hề nổ súng.
Đến khi đám người trên ban công phản ứng lại thì cũng chỉ mới trôi qua hai giây. Viên đạn xuyên thủng sau gáy tên cầm đầu khống chế Quý Noãn, gã đứng chết trân hai giây rồi từ từ ngã khuỵu xuống. Dù chết nhưng hai mắt gã vẫn trừng to, tỏ vẻ không dám tin.
Ngay khoảnh khắc đám người kia hoảng hốt vì biến cố bất chợt thì hai giây tiếp theo, tiếng súng giảm thanh lại vang lên, đám người đứng trên ban công bị bắn nát sọ cùng một lúc. Nhìn thấy từng tên ngã xuống với vẻ mặt tựa như khó tin, chết không nhắm mắt, ánh mắt Mặc Cảnh Thâm không hề gợn sóng, nhìn sang cửa sổ tầng chót của tòa nhà khách sạn đối diện bên kia đường, một cây súng bắn tỉa vẫn còn nằm im bên đó.
Mặc Cảnh Thâm bước tới trước bế Quý Noãn lên.
A K cũng lập tức dẫn người xông lên phía trước, đá văng đám người kia ra, tránh để máu chảy từ đầu bọn chúng dính lên người Quý Noãn.
Nhìn thấy sắc mặt Quý Noãn tái xanh gần như không có sự sống, vết thương sau lưng lại rỉ máu khá nhiều, Mặc Cảnh Thâm lạnh mặt bế ngang người cô lên, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
*** Ở phía đối diện, Phong Lăng rút súng ngắm khỏi cửa sổ. Cô đang định vác súng sau lưng theo thói quen, nhưng sực nhớ lại hiện giờ cô đã không còn là thành viên của căn cứ XI nữa, mang theo thứ này rất bất tiện, cho nên Phong Lăng bỏ súng sang một bên, thản nhiên xoay đầu lại nhìn Tần Tư Đình đang ung dung quan sát một loạt động tác này của cô. “Thảo nào ban đầu khi Nam Hành còn chưa biết cô là phụ nữ thì thường hay nói rằng, mặc dù trong căn cứ XI có rất nhiều người tài giỏi và không ít tay súng bắn tỉa lợi hại, nhưng có thể nhắm bắn chính xác trong khoảng cách năm trăm mét thì chỉ có cô và A K là khiến cậu ta yên tâm nhất. Đặc biệt là cô, tuổi còn trẻ, thân thể thoạt nhìn gầy yếu hơn những người khác, nhưng lại chơi súng bắn tỉa thành thạo hơn bất cứ ai, giống như có sức bùng nổ vô tận. Hôm nay thấy được, tôi đã hiểu tại sao anh ta lại luôn miệng tán dương cô rồi.”
Phong Lăng lạnh nhạt đáp: “Phải nói là sức phán đoán của Bác sĩ Tần và ông Mặc vô cùng chính xác. Những tên kia rất hiểu tình hình hiện nay của căn cứ XI, biết tay súng bắn tỉa được tín nhiệm nhất bây giờ là A K. Chỉ cần A K đi theo bọn họ vào khách sạn thì bọn chúng sẽ cho rằng lần này căn cứ XI hành động vội vàng nên không chuẩn bị phạm vi đánh lén bên ngoài. Phương thức giương Đông kích Tây này mới là mấu chốt chiến thắng.” Tần Tư Đình mỉm cười: “Đã gần một năm cô không chạm vào súng rồi nhỉ?”
Phong Lăng hờ hững nhướng mày: “Sau khi rời khỏi căn cứ thì tôi không chạm vào nữa, đúng là không quen tay lắm. Nếu như không phải hôm nay người được cứu là Quý Noãn thì tôi sẽ không mạo hiểm như vậy, lỡ như không ngắm trúng đích, người chết không chỉ có một mình cô ấy.”
“Nếu Nam Hành đã bảo cô đến thì đương nhiên rất tin tưởng vào kỹ thuật bắn súng của cô.”
Phong Lăng thờ ơ hỏi lại: “Là Nam Hành bảo anh đến tìm tôi?”
Tần Tư Đình nhướng mày cười: “Chứ sao nữa? Cô cho rằng tại sao tôi dám tới mời cô Cả của nhà họ Phong chứ?”
“Nếu anh ta đã ở Los Angeles, sao không tự mình làm? Bàn về kỹ thuật bắn súng thì cả tôi và A K đều do anh ta chính tay dạy dỗ. Tay bắn tỉa đáng tin nhất chẳng lẽ không phải là anh ta sao?” Sắc mặt Phong Lăng có chút bất mãn. “Cô nói xem?”
Phong Lăng không nói gì nữa, chỉ đặt súng bắn tỉa trở về trong hộp chữ nhật đen dài bằng da, sau đó lạnh mặt, xoay người đi ra, không định ở lại nữa.
“Phong Lăng, lúc trước Nam Hành ép cô rời khỏi căn cứ XI cũng là vì muốn tốt cho cô. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở cô nhi viện, khó khăn lắm mới tìm được người thân của mình, vậy nên hãy trở về với cuộc sống bình lặng đi. Huống chi người nhà của cô cũng không cho phép cô trải qua những ngày tháng vào sinh ra tử như thế. Cậu ta thiếu nợ tình nghĩa của nhà họ Phong, kết quả cô lại là đứa con gái lưu lạc của nhà họ. Cậu ta không thể nào đàm phán điều kiện với nhà họ Phong được, chỉ đành để cô trở về. Cho dù là đứng trên góc độ muốn tốt cho cô thì cậu ta cũng không thể không làm như vậy…” Phong Lăng làm như chẳng nghe thấy anh nói, bước chân không ngừng nghỉ, đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
Kết quả cô vừa mới ra cửa thì đã bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng bên ngoài. Người kia đứng ở ngoài cửa, tựa lưng lên tường, điếu thuốc trên tay lập lòe. Bởi vì cô đi ra nên anh híp đôi mắt đen láy trong sương khói lượn lờ, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng muôn thuở của cô. Tiếp đó anh lại bất chợt rít một hơi khói, phả nhẹ lên mặt cô.
Phong Lăng lạnh lùng nhìn Nam Hành không biết đã đứng đợi ngoài cửa bao lâu.
Nam Hành nhếch môi: “Lâu rồi không chạm vào súng, hôm nay chơi đã không? Có muốn tặng cho anh một phát súng nữa không, hả?”