Mặc Cảnh Thâm đi dạo với Quý Noãn trên con phố nhỏ một hồi lâu. Trước đây, lúc Quý Noãn đi dạo thường thích mua đủ thứ đồ chơi linh tinh nho nhỏ, bây giờ cũng không ngoại lệ. Cho dù mắc bệnh, trí nhớ tạm thời rối loạn, không được tỉnh táo, nhưng sở thích của cô vẫn giống hệt như trước kia.
Hai người mua rất nhiều đồ, đến khi về tới khách sạn, Quý Noãn đã mệt đến mức chẳng thèm bơi lội, ngã xuống giường là rúc vào chăn ngủ luôn.
Tốc độ ngủ cực nhanh của Quý Noãn hiện nay chẳng khác gì đứa trẻ lớn xác vô tư lự, nói ngủ là ngủ ngay.
Mặc Cảnh Thâm mỉm cười nhìn một lát, sau đó bước tới kéo chăn mền lên giúp cô, vén sợi tóc vương trên gò má ra sau rồi xoa đầu cô một cái. Sau khi xác định cô đã ngủ, anh xoay người bước đến sofa trong phòng khách.
Vừa tới phòng khách, giám đốc quản lý khu du lịch ở Argentina của Tập đoàn Shine đã gọi điện thoại đến, thấp thỏm hỏi: “Mặc tổng, anh thật sự muôn chấm dứt dự án liên kết hợp tác du lịch của Argentina và công ty người Hoa ư?” “Phải.”
"... Tôi vừa nhận được tin mà cứ tưởng mình nghe nhầm. Họ nói anh hủy bỏ tư cách tham gia dự án của Argentina.”
“Ông nghe không lẫm đâu, cứ làm đi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
***
Quý Noãn của hiện giờ hoàn toàn không biết Mặc Cảnh Thâm biết nấu cơm. Lúc ở Ngự Viên, tất cả các món ngon và thức ăn dinh dưỡng bổ não đều do chị Trần và người giúp việc nấu.
Quý Noãn ngủ một giấc tỉnh lại thì đã hơn chín giờ tối. Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ tiếp được. Thấy phòng khách vẫn còn sáng đèn, cô lập tức vén chăn ngồi dậy xuống giường, lặng lẽ mở cửa ra ngoài, nhưng lại không nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm ở đó.
Phòng của khách sạn có phòng bếp, Quý Noãn úp tai lên cửa nghe ngóng cẩn thận một hồi, hình như có tiếng máy hút khói trong phòng bếp, cho nên cô rón rén đi về phía đó. Cô vừa đẩy nhẹ cửa kính phòng bếp ra thì đã thấy người đàn ông đang đứng trước kệ tủ bếp thái đồ ăn. Thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn mặc áo sơ mi quần dài như cũ, dáng vẻ đứng thái đồ ăn lại rất chăm chú, Quý Noãn ngơ ngác nhìn anh hồi lâu. Đợi đến khi cô sực nhận ra anh đang chuẩn bị nấu cơm thì lập tức mỉm cười. Cô cho rằng anh không nghe thấy, rón ra rón rén bước từ đằng sau tới, vươn cánh tay ôm thật chặt thắt lưng anh.
Từ lúc cô xuất hiện bên ngoài cửa phòng bếp là Mặc Cảnh Thâm đã biết cô tỉnh rồi, nhưng anh vẫn phải dừng dao trong tay lại bởi vì hành động bất chợt này của cô. Anh nghiêng mắt nhìn cô gái đang dán mặt lên lưng ôm anh: “Ngủ ngon không?”
“Ngon, ban ngày đi dạo phố mệt quá, có phải em ngủ lâu lắm rồi không?”
Anh lơ đãng nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ: “Vừa đủ, không lâu lắm.”
Thật ra Quý Noãn đã ngủ đủ năm tiếng đồng hồ.
Giấc ngủ có tác dụng trợ giúp rất lớn cho việc tan máu bầm trong não, cho nên Mặc Cảnh Thâm không đánh thức cô vào giờ cơm tối. Anh biết cô sắp tỉnh, nên không gọi nhân viên khách sạn đưa thức ăn tới mà chỉ bảo người mang một ít nguyên liệu nấu ăn và thịt. Anh nấu xong là vừa đúng lúc Quý Noãn tỉnh lại có thể ăn ngay. Quý Noãn dụi mặt vào lưng anh, hít vào mùi hương trên quần áo: “Thâm Thâm, người anh thơm quá.” Mặc Cảnh Thâm cười khẽ, vừa để mặc cô ôm, vừa thái đồ ăn một cách ngay ngắn gọn gàng, đáp: “Sao, ngủ một giấc tỉnh lại mà đã đói như vậy rồi à. Em định ăn cả anh sao?”
Quý Noãn vừa nghe, lập tức nghịch ngợm há miệng cắn lên cánh tay anh một cái, lại còn cắn rất mạnh. Nhưng người đàn ông chẳng cau mày lấy một cái, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua cô: “Định ăn anh thật hả?”
Quý Noãn chớp mắt nhìn anh: “Em nói người anh thơm, nhưng là kiểu mùi khác… Ây da, em cũng không biết phải miêu tả mùi thơm thế nào, nói chung là rất dễ chịu…”
Mặc Cảnh Thâm cong môi, bởi vì ngón tay dính đồ ăn nên anh dùng mu bàn tay đẩy cái đầu nhỏ của cô ra: “Đi đi, về phòng khách ngồi, trên bàn trà có trái cây gọt sẵn, em tự xem tivi hoặc iPad. Anh nấu cơm xong thì gọi em ăn, đừng đứng sau lưng anh giống như quỷ chết đói vậy.” Quý Noãn lập tức dẩu môi: “Em muốn ở chung với anh cơ.”
Môi Mặc Cảnh Thâm lại càng cong hơn: “Vậy em tự mang cái ghế đến đây đặt bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi đó mà nhìn.”
“Vâng!” Quý Noãn vừa nghe đã lập tức buông thắt lưng anh ra, mừng rỡ xoay người chạy ra ngoài.
Mặc Cảnh Thâm nghe thấy tiếng cô chạy thì không nhịn mà được nhíu mày, nói với ra ngoài: “Chạy chậm chút, coi chừng ngã.”
Tần Tư Đình nói hiện giờ anh ở bên cạnh Quý Noãn càng lúc càng giống người cha già suốt ngày lo này lo nọ. Vào lúc này, Mặc Cảnh Thâm mới thật sự cảm nhận được sâu sắc hàm nghĩa của ba chữ người cha già.
Đúng là chẳng thể rời mắt được, một phút cũng không yên tâm.
Quý Noãn chạy ra ngoài, tìm một vòng trong phòng nhưng chẳng tìm được cái ghế nào, cuối cùng cô chạy thẳng vào phòng sách chuyển cái ghế đến đây. Ghế rất to và nặng, cô phải dồn hết sức, khó khăn lắm mới dời được nó đến phòng bếp. Lúc này Mặc Cảnh Thâm đã bật bếp gas, tạm thời không tiện đến giúp cô. Anh dời mắt nhìn cô gái nhỏ mệt nhọc tới đỏ mặt thở gấp, mỉm cười: “Đặt ở đó được rồi, em ngồi đấy xem đi.” “Ừ.” Quý Noãn nghe lời buông ghế ra, ngoan ngoãn ngồi đó giống như học sinh tiểu học, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên chân mình, sau đó cứ dán mắt nhìn anh chằm chằm.
Nhìn thấy ánh mắt cô, Mặc Cảnh Thâm cười khẽ: “Có phải tỉnh lại thì đói bụng không?”
Quý Noãn ngoan ngoan gật đầu: “Vâng.”
“Khách sạn trên đảo không giống như trong nước, bọn họ lấy hải sản làm món chính. Mặc dù nguyên liệu thịt rau củ tươi mới nhưng không giống với trong nước, có thể hương vị sẽ không giống lắm, em tạm thời ăn đỡ nhé?”
“Ngửi thôi cũng đã thấy thơm rồi, Thâm Thâm nấu cơm, em nhất định sẽ ăn thật nhiều!”
Mặc Cảnh Thâm cười: “Bệnh thì bệnh, nhưng miệng lại ngọt lên không ít nhỉ.”
Quý Noãn nhìn về phía anh: “Trước đây lúc em chưa bị bệnh, có ăn cơm anh nấu chưa?” “Ăn rồi.”
“Lẽ nào em không khen ngon sao?”
Mặc Cảnh Thâm nhướng mày, nhìn cô.
Đúng là cô chưa từng nói, lần nào cũng ăn như bị ép buộc, tựa như không muốn ăn. Ngoài miệng cô không thừa nhận là ngon, nhưng mỗi một lần đều ăn sạch sẽ, sau khi ăn uống no say thì lại tiếp tục diễn vai vong ân bội nghĩa.
Nhất là từ sau khi Quý Noãn trở về từ Luân Đôn, cô càng không khen lấy một lần.
“Không, trước đây em cũng rất thích ăn, chỉ là anh không có nhiều thời gian ở cùng em, nên số lần em được ăn rất ít.” Anh dứt lời, liền bày đồ ăn đã nấu xong ra đĩa.
Quý Noãn ngửi mùi, thấy một mâm đồ ăn đủ sắc hương vị, nhịn không được mà nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, hỏi: “Trông có vẻ rất ngon, giờ em ăn được chưa?”