Phong Lăng đột ngột đẩy hai bác sĩ đang đứng khám bệnh ở quanh giường ra, nhưng vì vừa bị tiêm thuốc an thần cho nên trong khoảnh khắc đứng bật dậy, nhóc lại chợt ngã xuống chiếc giường ở phía sau.
Bác sĩ thấy dáng vẻ quật cường này của nhóc liền nói với những người bên cạnh: "Cái tính tình của đứa nhỏ này, dù đang bị thương cũng không chịu để cho bác sĩ điều trị thì sau này phải sống ở cô nhi viện như thế nào đây? Các người có lòng tốt muốn nhận nuôi nó, nhưng theo tôi thấy thì nó lại không có ý định nhận phần ân tình này đâu."
Lúc đầu viện trưởng của một cô nhi viện quốc tế nào đó ở Los Angeles không nói gì, nhưng một lát sau, dường như đã có suy nghĩ gì, ông liền nhìn về phía đứa trẻ mới chỉ mười hai tuổi đang nằm trên giường.
Đứa trẻ này là thành viên trong một băng đảng tội phạm mà nửa tháng trước đã bị cảnh sát Mỹ diệt trừ, tuổi còn nhỏ, lại là một cô nhi. Theo như thông tin mà cảnh sát thu được từ lời khai của các thành viên khác trong băng đảng tội phạm thì đứa trẻ này tên là Phong Lăng, lúc năm tuổi được anh cả của bọn chúng tìm thấy trong một hang sói ở trên núi. Khi đó Phong Lăng còn chưa biết nói chuyện, chỉ biết học theo tiếng sói tru. Nhóc là một đứa trẻ được sói nuôi lớn. Lúc năm tuổi được đại ca bọn chúng mang về, sau đó đã bắt đầu được huấn luyện thành một con rối của bọn chúng. Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên lúc làm nhiệm vụ sẽ không bị kẻ địch đề phòng. Hơn nữa nhóc còn có sự nhạy bén, quyết đoán cùng ngoan tuyệt của loài sói, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng rất được đại ca của bọn chúng tín nhiệm.
Chính vì tuổi còn nhỏ, lại thêm lớn lên trong hoàn cảnh đó cho nên phía cảnh sát đã nhận định nhóc phạm phải sai lầm như vậy là do bị hoàn cảnh sinh trưởng ảnh hưởng, chứ thật ra bản tính không hẳn là xấu. Vì lẽ đó phía cảnh sát cũng không xếp nhóc vào danh sách tội phạm, chỉ chuyển nhóc vào cô nhi viện. Thời điểm Phong Lăng bị đưa tới, khắp người đều là vết thương, nếu như bác sĩ không tiêm thuốc an thần thì phỏng chừng căn phòng này đã bị nhóc hủy đi rồi.
***
Một năm sau.
Phong Lăng cảm thấy được có gì đó không bình thường cho nên mở choàng mắt ra, chỉ thấy có một bé gái mặc váy màu hồng mang vẻ mặt tò mò đang đứng ở mép giường, trong tay là bó hoa không biết hái từ chỗ nào, hai gò má hồng hồng đang nhìn mình chằm chằm.
Trong lúc hoảng hốt, Phong Lăng khẽ cử động tay mình, cảm thấy dường như lượng thuốc an thần mà sáng nay bác sĩ tiêm vào cơ thể cũng không nhiều lắm.
Trong vòng một năm qua, thân thể luôn bị kiểm soát bằng thuốc khiến nhóc không ngày nào dư thừa sức lực. Cùng lắm nhóc chỉ có thể đứng dậy, ăn cơm và đi lại mà thôi. Đây chính là biện pháp mà viện trưởng cô nhi viện đã nghĩ ra, phối hợp với phía cảnh sát để giữ nhóc ở lại, nhưng lại không cho phép nhóc có quá nhiều tinh thần và thể lực đi gây rắc rối. Ông thu xếp để nhóc ở một mình trong căn phòng mờ tối, ngột ngạt, chỉ có thể nhìn thấy vô vàn chấm ánh sao trời kia thông qua một ô cửa sổ nhỏ. "Anh Phong Lăng, sao ngày nào anh cũng ngủ một mình trong căn phòng nhỏ này vậy?" Bé gái đứng cạnh mép giường lớn lên ở cô nhi viện, còn chưa tới mười hai, mười ba tuổi nhưng đã lờ mờ biết được thế nào gọi là thích rồi. Trong đôi mắt như ao nước kia đầy ắp nỗi mong đợi khi nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng chẳng muốn để ý tới, chỉ tự mình xuống giường.
Trước giờ, căn phòng này chỉ có một mình Phong Lăng ở. Nhóc đã quá quen thuộc với sự tối tăm như vậy rồi, cho nên vẫn bình tĩnh nhìn vào tấm gương lớn trên tủ quần áo.
Người thiếu niên trong gương có vóc người mảnh khảnh cao ngất, cho dù còn chưa đến mười ba tuổi, nhưng cũng đã cao hơn bạn bè cùng trang lứa không ít. Đường nét gương mặt trắng nõn ấy lộ ra vẻ lạnh lùng, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh ngay cả ngôi sao ngoài cửa sổ cũng không sao sánh kịp. Mái tóc ngắn màu đen mất trật tự nhìn hơi có vẻ chán chường lười biếng, Phong Lăng chỉ tùy ý đưa tay vuốt lại thì trong nháy mắt mái tóc ngắn ấy đã lập tức vào nếp hơn rất nhiều.
Bé gái đứng bên cạnh nhìn thấy một cảnh này cũng hơi ngẩn người ra.
Phong Lăng là cậu bé đẹp nhất trong cô nhi viện, nhưng ngày thường lại không thích tiếp xúc cùng với những người khác, cũng không kết bạn với ai cả.
Dù cho lúc ăn cơm hay khi bị giáo viên của cô nhi viện gọi đi sinh hoạt tập thể cũng vậy, nhóc đều chỉ thờ ơ, yên lặng ngồi trong góc, hoàn toàn mang dáng vẻ người sống chớ đến gần. Mà mấy bé trai khác cũng rất ghét nhóc, bởi vì hầu như tất cả bé gái trong cô nhi viện đều thích len lén nhìn trộm nhóc. Cho dù tính tình của nhóc không tốt đến cỡ nào nhưng bọn chúng đều thích tìm cơ hội đến gần nhóc, cho dù lần nào thứ được nhận lại cũng chỉ là một ánh mắt lạnh như băng cùng coi thường. Tuy tính tình thiếu niên xinh đẹp này rất lạnh nhạt nhưng mắt nhóc lại tựa như một vòng xoáy nước sâu thăm thẳm, như ánh sao điểm xuyết cho cả bầu trời đêm, rực rỡ đến chói mắt, một cậu bé đẹp như vậy nhưng lúc nào cũng cô đơn một mình, ngược lại không hề khiến cho người ta cảm thấy chán ghét giống như mấy đứa con trai khác.
Chiếc hoa tai màu đen trên lỗ tai thiếu niên tựa như mang theo một tia sáng tối tăm, sắc bén, thần bí khó dò.
Phong Lăng nhắm mắt, thiếu niên vô cùng xinh đẹp trong gương cũng nhắm hai mắt theo.
"Anh Phong Lăng, anh có muốn đi ăn chung với em không? Nghe nói hôm nay dì nấu cơm có làm hamburger đó..."
Bên tai là giọng nói vừa ngượng ngùng vừa hào hứng của bé gái, Phong Lăng mất kiên nhẫn, nhíu chặt chân mày: "Im miệng, cút ra ngoài."
Nếu là bình thường bé gái phải sợ hãi mới phải, nhưng cô bé đã sớm biết cái tính này của Phong Lăng rồi cho nên cũng không thấy lạ mà bước qua, thấp thỏm đưa hoa nhỏ trong tay cho nhóc: "Anh Phong Lăng, em chỉ muốn làm bạn với anh thôi, em..." Đột nhiên, Phong Lăng mở mắt ra, trong căn phòng nhỏ hẹp tối tăm này, đôi mắt ấy tựa như một thanh dao găm đã ẩn nấp thật lâu trong bóng tối, khiến người khác không rét mà run. Đôi mắt ấy lạnh lùng nhìn cô bé một cái, bé gái bị ánh mắt của nhóc dọa sợ, lập tức ném hoa xuống, xoay người lảo đảo chạy ra ngoài.
Căn phòng yên tĩnh lại, vẻ mặt của thiếu niên trước gương vẫn luôn thờ ơ, không hề gợn sóng.
Năm ấy lúc năm tuổi được người ta mang từ trong hang sói ra ngoài, nhóc mới biết bản thân không phải là sói, mà là người. Dần dần về sau, nhóc mới biết được bản thân mình là một bé gái.
Nhưng trong thế giới của đám tội phạm kia, nhóc phải ăn mặc thành con trai mới có thể hoạt động tự do. Nhóc phải coi mình giống như con trai để tham gia huấn luyện, đi làm nhiệm vụ thì nhóc mới có cơm ăn, nếu không, chỉ có nước bị gϊếŧ như một thứ đồ bỏ đi. Nếu nhóc muốn sống thì chỉ có thể quên đi sự thật bản thân là nữ. Dần dà, ngay cả nhóc cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình là nam hay là nữ nữa.
Nhớ trước đây lúc còn ở trong tay đám người tội phạm kia, nhóc đã từng một mình ẩn nấp đột nhập vào toà cao ốc trụ sở chính của FBI nước Mỹ để gắn máy nghe lén.
Cảnh sát Mỹ cũng đã điều động rất nhiều xe cảnh sát tới bắt nhóc nhưng nhóc vẫn chạy thoát một cách êm đẹp. Mà mấy tên cảnh sát khỏe mạnh đó vốn cũng không phải là đối thủ của nhóc.
Nhưng nhóc ngàn vạn lần không ngờ được rằng, trong một năm qua, mỗi ngày, nhóc đều bị những người chuyên đi cứu mạng người là bác sĩ kia, tiêm một mũi thuốc an thần để khống chế nhóc ở chỗ này.
***
Cổng chính của cô nhi viện rất hiếm khi mở rộng đón tiếp người ngoài, nhưng lúc này có ba bốn chiếc xe quân dụng dừng lại ở trước cổng. Cửa xe mở ra.
"Lão đại." Một thành viên sắp hết thời hạn phục vụ cho căn cứ XI đứng trước cửa xe, thái độ cung kính lại nghiêm nghị nhìn người đàn ông đang bước xuống xe: "Đã đến."
"Ừ." Nam Hành thản nhiên trả lời, đi vào trong.
Viện trưởng cô nhi viện nhìn thấy Lệ Nam Hành trong tin đồn cuối cùng đã xuất hiện, liền vội vã đi tới tiếp đón: "Anh Lệ, những năm trước đây đều do cha của anh đến chỗ chúng tôi chọn người. Hôm nay là lần đầu được gặp anh, nếu có gì sơ suất mong anh đừng trách."
Người đàn ông sải cặp chân dài bước vào cô nhi viện với ánh mắt không vui, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Viện trưởng Lâm không cần khách sáo, căn cứ XI cứ bốn năm sẽ sàng lọc chọn thành viên mới từ các cô nhi viện ở khắp nơi một lần, đây là quân đội Mỹ. Những quy củ đã được đặt ra, ông là người tuân theo quy củ, mà tôi cũng giống như vậy."