Phong Lăng phát hiện mấy ngày gần đây trong lúc huấn luyện, những người xung quanh thỉnh thoảng hay liếc nhìn nhóc.
Chuyện này bắt đầu từ khi Hàn Kình đưa mấy bộ quần áo mới này cho nhóc.
Từ trước tới nay, nhóc chẳng bao giờ tìm hiểu về sự khác nhau giữa mấy bộ đồng phục chiến đấu này. Hơn nữa, mỗi khi đứng cạnh nhau nhóc cũng không nhận ra có gì khác biệt cả, cho nên rốt cuộc mấy người này cứ liếc nhìn người nhóc để làm cái gì?
Mà đặc biệt là khi mấy người này nhìn nhóc, trong ánh mắt bọn họ còn lấp lóe một loại ánh sáng vàng rực, giống như rất quan tâm đến bộ quần áo mà nhóc đang mặc.
Nhóc không hiểu, cho nên sau khi buổi huấn luyện kết thúc liền đi hỏi Hàn Kình. Hàn Kình lại chỉ trả lời một câu: "À, có lẽ là do mấy bộ quần áo này là đồ mới, nhìn trông có vẻ mới hơn của bọn họ." Chỉ thế thôi sao?
Không phải đồng phục chiến đấu được phát miễn phí à? Chỉ cần cũ, rách là có thể nhận được một bộ mới rồi mà?
Lúc trước, Phong Lăng cũng đã định đi nhận một bộ mới, nhưng bởi vì không có kích cỡ phù hợp cho nên nhóc phải đợi thêm vài ngày. Kết quả, Hàn Kình bỗng dưng đưa cho nhóc mấy bộ này. Nhóc còn tưởng rằng là do kích cỡ của nhóc nên căn cứ mới đặt may riêng cho mình. Hơn nữa, nhìn bề ngoài thì chúng cũng đâu có khác gì mấy bộ kia đâu.
Cho đến khi A K lén lút nói cho nhóc biết rằng, bộ đồng phục chiến đấu trên người nhóc có cùng quy cách và chất lượng với đồng phục chiến đấu mà Lệ lão đại vẫn hay mặc trong căn cứ. Bên trong quần áo còn có một lớp bảo vệ, dao súng thông thường cũng không thể dễ dàng đâm thủng. Quả thật là nếu nhìn sơ qua thì sẽ không thấy hai bộ đồ có gì khác nhau, nhưng những người thường tiếp xúc với Lệ lão đại thì sẽ nhìn ra được. A K còn nói, bình thường chỉ có người ra ngoài làm nhiệm vụ mới được mặc loại quần áo này, còn người mới và sĩ quan huấn luyện đều không đủ tư cách mặc chúng.
Lúc này, Phong Lăng không đi hỏi Hàn Kình nữa. Bởi nhóc đã lờ mờ nhận ra, với một phó sĩ quan huấn luyện như Hàn Kình thì anh ta không thể nào tự ý quyết định phát loại quần áo này cho nhóc được.
Hỏi nhiều cũng không có ích lợi gì, dù sao khi nhóc mặc vào cũng không thấy có gì khác biệt. Ngoài ra, nhóc còn phát hiện, bộ quần áo này bền chắc hơn mấy bộ trước kia nhiều.
Chí ít trong vòng nửa tháng huấn luyện liên tục, bộ quần áo này cũng chưa có chỗ nào bị sờn hay rách cả.
Chất lượng thật sự rất tốt.
Đến tối, Phong Lăng cầm chiếc điện thoại di động mới mà Hàn Kình mua giúp mình. Dĩ nhiên tiền mua điện thoại là tiền thưởng nhóc được nhận khi xếp hạng nhất trong mấy lần kiểm tra huấn luyện đặc biệt trước đó. Tổng cộng có khoảng hơn ba mươi nghìn đô. Nhóc lấy ba nghìn đô nhờ Hàn Kình lúc nào ra khỏi căn cứ thì mua giúp mình một chiếc điện thoại, bởi vì nhóc và những thành viên mới gia nhập khác không thể tự tiện rời khỏi căn cứ. Nhóc vừa mân mê chiếc điện thoại vừa nhìn dãy số mà Hàn Kình đã thuận tay lưu lại trên đó.
Không biết Hàn Kình nghĩ thế nào mà lại lưu số điện thoại của Lệ Nam Hành vào danh bạ điện thoại của nhóc. Anh ta làm vậy là có ý gì? Có điều, sau khi suy nghĩ một lúc, nhóc vẫn mở giao diện tin nhắn ra. Lúc trước, A K cho nhóc chiếc điện thoại di động cũ kia, nhóc không biết dùng như thế nào, sau đó A K đã dạy nhóc cách sử dụng. Mà bây giờ khi nhóc đã học xong, tin nhắn đầu tiên trong đời lại là gửi cho Lệ Nam Hành.
Phong Lăng: “Lão đại, mấy bộ đồng phục chiến đấu của tôi là do căn cứ may riêng theo kích cỡ của tôi hả? Chi phí may do căn cứ bỏ ra hay là bản thân anh tự trả tiền vậy? Tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh.”
Nhóc tính toán, hiện giờ trong tay mình còn có hơn hai mươi nghìn đô, số tiền này ắt hẳn cũng đủ trả cho anh rồi. Năm phút sau, điện thoại di động báo có tin nhắn trả lời.
Nam Hành: “?”
Một dấu chấm hỏi cực kỳ cao ngạo và lạnh nhạt.
Đọc những dòng tin nhắn mà nhóc gửi, hẳn là anh phải đoán được nhóc là ai rồi chứ, thế mà người kia lại gửi tới một dấu chấm hỏi.
Nể mặt bộ quần áo này, hơn nữa, Lệ lão đại cũng không đuổi nhóc ra khỏi căn cứ, còn giúp nhóc có cơ hội kiếm được tiền thưởng, cho nên Phong Lăng hiếm khi nhẫn nhịn mà gửi lại một câu: “Tôi là Phong Lăng.”
Lúc này, gần như chỉ mất một giây, đối phương đã trả lời lại: “Vừa nhận được tiền thưởng xếp hạng của huấn luyện đặc biệt mà đã bắt đầu kiêu ngạo? Mua điện thoại di động mới à? Cút ra ngoài đi huấn luyện thể lực đi! Cậu còn dám để tôi biết được buổi tối không ngủ mà gửi tin nhắn khắp nơi, tôi sẽ bảo Hàn Kình tạm thời tịch thu hết tất cả tiền thưởng của cậu đấy.” Phong Lăng: "..."
Lệ lão đại, anh là ma quỷ hả?
Cả đời này, nhóc hiếm khi nói lời cảm ơn mà kết cục lại là thế này sao?
Phong Lăng quyết định không trả lời nữa, ném điện thoại di động lên giường, thay quần áo xong liền đi ra ngoài. Quả nhiên, nhóc vừa mở cửa đã thấy Hàn Kình đang đứng bên ngoài chờ mình.
Đêm nào nhóc cũng phải huấn luyện theo quy định, chưa từng bỏ lỡ một buổi nào.
Không cần đoán, nhóc cũng biết là người nào đã ra mệnh lệnh này trước khi đi. Nếu không thì tại sao Hàn Kình vốn đã mệt nhọc cả ngày mà tới buổi tối vẫn phải huấn luyện riêng cho nhóc nữa chứ.
Phong Lăng xoay cổ tay rồi nói: "Đi thôi, không phải hôm nay rèn luyện thể lực và kỹ thuật bắn súng sao?"
Hàn Kình nhướng mày: "Điện thoại di động dùng thế nào?"
"Tạm được."
Nhìn vẻ mặt của thiếu niên vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ, Hàn Kình ung dung thản nhiên xoay người đi ra ngoài. Vừa đi anh ta vừa nhớ tới lúc sáng, Lệ lão đại còn cố ý gọi điện thoại tới, căn dặn anh phải mua một chiếc điện thoại dễ sử dụng cho Phong Lăng.
Anh ta quay đầu nhìn Phong Lăng lần nữa, nét mặt này xem ra có vẻ không hề nhận ra điều gì.
Chậc chậc, lão đại đúng là hao phí hết tâm tư mà.
Nếu như để Phong Lăng biết được bây giờ nhóc chính là một miếng thịt béo bở đã bị lão đại để mắt tới, chắc nhóc sẽ trốn khỏi căn cứ XI ngay trong đêm.
***
Tại biệt thự nhà họ Lệ.
Nam Hành đợi mười mấy phút cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Phong Lăng.
Anh liếc nhìn điện thoại di động, lại nhìn hộp thư từ đến nãy giờ vẫn không có động tĩnh gì.
Lại đợi một hồi, vẫn không có tin nhắn trả lời.
Người đàn ông âm trầm nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, ngón tay gõ mạnh lên màn hình, ấn từng số một lưu số điện thoại di động mới của Phong Lăng lại. ***
Ban đầu, gia tộc Lệ thị do mấy anh em nhà họ Lệ đứng ra gây dựng nên. Trong suốt mấy chục năm, gia tộc nhà họ Lệ đã có địa vị và sức ảnh hưởng không nhỏ tại Mỹ.
Mà từ trước đến nay, quyền lực của nhà họ Lệ luôn do đàn ông nắm giữ, từ ông nội của Lệ Nam Hành rồi đến mấy anh em ruột thịt cùng anh em chú bác họ Lệ. Mà bốn ông cụ nhà họ Lệ không phân biệt thứ tự cũng chẳng phân biệt bối phận, ai nấy đều có uy danh nhất định ở quân khu.
Trong biệt thự nhà họ Lệ, mấy ông cụ cũng không quản lý nhiều. Bình thường họ chỉ uống trà rồi thảo luận đến chuyện hôn nhân đại sự của Lệ Nam Hành cùng với sự phát triển trong tương lai của căn cứ XI và cả hướng đi sau này của nhà họ Lệ.
Khoảng thời gian trước, mỗi khi họ nhắc tới chuyện kết thông gia là Lệ Nam Hành sẽ lạnh lùng nghiêm túc từ chối ngay lập tức. Mà mấy ông cụ cũng không sốt ruột, họ còn kể nhau nghe về sắc mặt vô cùng khó coi của Lệ Nam Hành lúc ấy, vừa cười vừa thảo luận bọn trẻ thời nay thường thích mẫu người nào, sau đó lại nhắc tới một vài chuyện cũ năm xưa.
"Gần đây, Nam Hành không ở căn cứ, không phải đã tạm phái A Phong đi quản lý rồi sao? Bên A Phong có tin tức gì không, người mới của căn cứ hiện giờ có tài giỏi hơn các thành viên lão làng hồi chúng ta xây dựng căn cứ năm đó không?"
"Người mới bây giờ không phải trải qua mấy chục năm chiến tranh, không làm nhiệm vụ thực chiến một lần thì khó có thể hiểu được chém gϊếŧ là gì. Không thể nói là không có người thành tài nhưng số lượng thật sự quá ít."
"Nghe A Phong nói, gần đây có một người mới khá trẻ tuổi, hình như tên là Phong Lăng, thân thủ nhạy bén, ra chiêu nhanh nhạy đến nỗi khiến đối phương không thể nhìn rõ được, vô cùng có tiềm năng." "Đúng rồi, tôi cũng có nghe nói về cậu nhóc Phong Lăng này. Đúng là còn rất nhỏ tuổi nhưng nghe nói lại là người xếp hạng nhất trong cuộc khảo hạch lần này. Tôi cũng đã xem video rồi, chỉ một chiêu mà đã hơn bốn năm chiêu của những người mới khác. Hơn nữa, kỹ năng bắn súng cũng vô cùng hoàn mỹ, nếu chú trọng đào tạo thì đó sẽ là một hạt giống tốt."
"Họ Phong? Người Hoa có họ Phong ở nước Mỹ này thật sự rất ít thấy, đúng là trùng hợp..."