Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 768: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (31)



Phong Lăng không ngờ người đó lại chính là Nam Hành.

Gần ba năm không gặp, cô tưởng rằng mấy năm tới anh sẽ không quay về căn cứ nữa. Không ngờ anh lại xuất hiện trong khi cô đang thực hiện nhiệm vụ.

Phong Lăng quay đầu lại nhìn mấy con chó ngao Tây Tạng đang sủa không ngừng: “Xấu lắm hả?”

Cô vừa nói vừa nghiền thuốc thành bột, rắc lên bát đựng thức ăn to đã bị bầy chó lật tung lên.

Dù sao ngay từ đầu cô cũng đã quen với miệng lưỡi độc địa của Nam Hành nên hoàn toàn không để tâm.

Nam Hành bước lại gần, nhìn Phong Lăng nhanh tay rắc bột thuốc đến nỗi mấy con chó ngao Tây Tạng có muốn cắn tay cậu ta cũng không kịp. Cái đầu nặng nề của lũ chó va vào song sắt, khiến chúng đau đớn sủa nhặng xị lên.

Sau khi rắc thuốc bột xong, Phong Lăng thấy còn khoảng một tiếng nữa đám người đó mới tới, cô tiện tay tháo chiếc mũ trên đầu xuống rồi ngoảnh lại nhìn Nam Hành: “Không đẹp hay sao? Đẹp trai lắm mà.”
Nam Hành nhìn cậu thiếu niên trước mặt đã cao hơn rất nhiều so với lúc anh rời đi. Tính ra có lẽ bây giờ cậu đã hơn mười sáu, gần mười bảy tuổi rồi, ít nhất cũng cao một mét sáu tám, nhưng so với người cao gần một mét chín như anh thì vẫn thấp hơn ít nhất một cái đầu.

Dáng người cậu không còn gầy yếu như lúc mới vào căn cứ, nhưng cũng không cường tráng như những người khác. Trong mắt anh, cậu vẫn còn rất gầy, rõ ràng đã lăn lộn trong căn cứ hai, ba năm rồi mà nước da vẫn còn trắng trẻo như ban đầu.

Có điều trên gương mặt này, không biết cậu móc đâu ra một nốt ruồi to đen sì dán ngay bên cạnh mũi, dưới cánh mũi bên kia còn có hai vết sẹo giả nhìn y như thật, mí mắt cũng được hóa trang rất cẩn thận, không biết cậu làm thế nào mà nhìn như bị u lên một cục.
Đúng là xấu đến không thể xấu hơn được nữa.

Cậu ta không biết ngượng mà còn tự khen mình đẹp trai.

Nam Hành quả quyết quay đi không nhìn mặt của cậu nữa. Anh sợ đêm đầu tiên trở về căn cứ, con m* nó anh sẽ nằm mơ thấy ác mộng mất.

Nhiệm vụ lần này của Phong Lăng vốn không khó, nếu rất phức tạp thì chắc chắn đã có người được điều đến hỗ trợ.

Đây là nhiệm vụ căn cứ giao cho cô, cũng coi như là một thử thách. Nam Hành quan sát một vòng tình huống xung quanh. Trước khi đến đây, anh cũng đã điều tra tình hình của đám người này. Biết một mình Phong Lăng cũng có thể giải quyết được nên anh không nhúng tay vào mà chỉ dặn dò một câu: “Cẩn thận chút, đừng để bị thương. Nếu cậu bị chó cắn mắc bệnh dại thì không cần phải trở về căn cứ nữa.” Anh nói xong rồi lập tức xoay người trở về chiếc xe Hummer màu đen đỗ cách đó không xa. Sau đó anh lái xe đến một chỗ khác, tránh bị đám người kia phát hiện.
Phong Lăng không còn gì để nói.

Dặn dò cô cẩn thận thì nói cẩn thận đi, lại còn nhắc đến bệnh dại.

Tuy lúc này đàn chó vẫn còn tỉnh táo, nhưng rõ ràng sức lực để sủa đã giảm đi rất nhiều. Chẳng lâu sau đã có hơn một nửa đàn nằm rạp dưới đất uống nước trong chậu, số còn lại vẫn tiếp tục sủa, nhưng tiếng sủa không còn to rõ như trước nữa. Người ngoài nhìn vào cũng coi như bình thường, đám người kia không thể nghi ngờ cô không phải là nhân viên nuôi dưỡng rồi đề cao cảnh giác với cô nữa.

Phong Lăng chuẩn bị kéo chuồng sắt lớn phía sau xe xuống để dời vào trong kho. Cô lấy găng tay và đồ bảo hộ dày nặng từ trong xe ra đeo vào để tránh bị chó cắn. Đồ bảo hộ vừa khéo che đi nửa khuôn mặt của cô. Khi cô đưa tay chạm vào chuồng, vài con chó ngao Tây Tạng còn tỉnh táo lao đến cắn. Phong Lăng nhìn thoáng qua, thấy mấy con chó tuy có vẻ hung dữ nhưng cắn không quá mạnh. Quả nhiên loại thuốc đó có hiệu quả, hơn nữa còn có găng tay và đồ bảo hộ. Cô nhấc chuồng xuống đất mà không bị xây xước gì, rồi từ từ di chuyển chuồng vào trong kho hàng bỏ hoang.
Lúc này từ phía xa đột nhiên có một viên đá ném tới rất chính xác. Phong Lăng khựng lại, quay đầu nhìn thì phát hiện A K đã đến. Người thanh niên cao gầy, miệng ngậm cọng cỏ, tay vẫn đang nghịch một viên đá khác. Anh ta nhàn nhã đi tới, nhìn thấy Phong Lăng đủ sức nhấc cái chuồng sắt chứa mấy con chó to vào trong kho hàng liền nhướng mày: “Tôi còn tưởng một mình cậu chắc không di chuyển được nhiều con chó ngao Tây Tạng như vậy, định tới để giúp. Nhưng không ngờ bây giờ cậu cũng ngon lành đấy chứ. Thật không hổ danh là một trong mười tuyển thủ dẫn đầu võ cận chiến toàn nước Mỹ năm nay. Đúng là không thể nhìn vào cơ thể gầy yếu để đánh giá được, thể lực bây giờ của cậu đúng là không lãng phí thời gian luyện tập.”

Phong Lăng chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục làm công việc của mình. Sau khi di chuyển cái chuồng vào một nơi nhìn có vẻ thuận mắt, cô tháo găng tay và đồ bảo hộ ra, lạnh nhạt nói: “Năm nay tôi nằm trong top mười tuyển thủ đứng đầu môn võ cận chiến, nhưng năm sau chắc chắn tôi sẽ là nhà vô địch.”
A K nhổ cọng cỏ trong miệng ra ngoài, cười nói: “Cậu thôi đi, cuộc thi lần tới cũng chỉ khoảng hai, ba năm nữa thôi. Lúc đó cậu mới bao nhiêu tuổi? Mười tám hay mười chín tuổi? Nhà vô địch võ cận chiến toàn nước Mỹ trong mười mấy năm trở lại đây không có ai dưới ba mươi tuổi. Ai cũng đều là tuyển thủ có cơ ngực được rèn luyện ít nhất hai mươi năm. Nếu thật sự loại người gầy gò ốm yếu như cậu đi đến được trận Chung kết thì người ta chỉ cần dùng một nắm đấm thôi là cũng có thể đá văng cậu đến Seberia luôn rồi.”

Phong Lăng lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Liên quan gì đến tuổi tác?”

“Sao lại không liên quan?”

“Lần trước không phải anh đã nói, chưa có người nào đứng đầu kỳ sát hạch huấn luyện hàng năm của căn cứ XI dưới mười tám tuổi, thể trọng cũng không nhẹ dưới bảy mươi cân hay sao? Kết quả thì người đứng đầu là ai?”
A K: “…”

Về điểm này Phong Lăng quả thật nói có sách mách có chứng. Dù sao người đứng đầu kỳ thi sát hạch hai năm liên tiếp đều là Phong Lăng. Các thành viên thoạt nhìn cao hơn, khỏe hơn đều lần lượt thất bại dưới tay cô. Bây giờ Phong Lăng đã đạt và vượt yêu cầu về thể lực, nếu kết hợp thêm bản lĩnh và tốc độ của cô nữa thì không phải thành viên nào cũng có thể đánh thắng được.

Hơn nữa hiện giờ Phong Lăng vẫn chưa tròn mười bảy tuổi.

“Khụ.” A K có chút ngượng ngùng sờ mũi, đưa tay ra phía trước định giúp cô. Anh ta vừa giúp cô dạy dỗ đám chó ngao Tây Tạng vẫn chưa ngoan ngoãn, không ngừng sủa bên trong chuồng vừa cười nói: “Tôi nói với cậu, hai ngày nữa Lệ lão đại của chúng ta sẽ trở về căn cứ. Cậu có biết cái gì gọi là cây cao đón gió lớn không? Vốn dĩ lúc đầu lão đại cứ luôn nhắm vào cậu, bây giờ cậu nhất định phải kiềm chế lại. Nếu cứ ham thể hiện tài năng quá, nói không chừng lão đại sẽ tiếp tục giày vò cậu đấy. Thi thoảng cậu nên tỏ ra đuối sức một chút. Bình thường cậu tỏ ra ngầu trước mặt mấy anh em chúng tôi cũng được, nhưng trước mặt lão đại thì đừng ngang ngược quá. Lúc đầu Lệ lão đại có nói hai năm nữa sẽ trở về, rốt cuộc cũng gần ba năm rồi, chắc là mấy ông cụ nhà họ Lệ không chịu thả người. Bây giờ khó khăn lắm anh ấy mới được quay về, không biết là phải ôm theo bao nhiêu ấm ức. Cậu nhất định phải chú ý, đừng tự mình chuốc họa vào thân…” A K vẫn còn chưa nói xong, khóe mắt đột nhiên liếc thấy bóng người đang đứng trước cửa kho hàng bỏ hoang. Anh ta khựng lại, bất chợt đưa mắt nhìn kỹ người đó, trong chốc lát cả người bỗng run lẩy bẩy!
Lão, lão đại?

Tại sao Lệ lão đại lại ở đây?

A K nhìn thấy bóng dáng màu đen cao lớn đứng đó, lại nghĩ tới chuyện có khả năng những lời mình vừa nói đã bị lão đại nghe thấy, liền chuyển sang dáng vẻ nịnh nọt xin tha tiến lên nghênh đón: “Lão đại... anh...”