Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 788: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (50)



Buổi trưa, còn một tiếng nữa mới đến một giờ chiều, lúc đó là thời gian huấn luyện. Phong Lăng ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc, không đi ăn cơm.

Nhân lúc Lệ lão đại không có mặt, A K và Tam chạy lên lầu gõ cửa phòng cô.

Sau khi quay lại Phong Lăng đã đóng kín cửa, nay nghe thấy tiếng gõ cửa thì hỏi: “Ai đó?”

A K và Tam đứng nhìn nhau không lên tiếng, A K lại gõ mấy cái rất có tiết tấu lên cửa phòng.

Phong Lăng vừa nghe đã biết người ngoài cửa là ai. Trước đây lúc cô và A K ra ngoài làm nhiệm vụ đã lập ra ám hiệu này. Loại nhịp điệu này chỉ có cô và A K biết.

Phong Lăng đứng dậy ra mở cửa, cười nói: “Các anh lên đây làm gì?”

Tam cầm phần cơm mới gói về về nhấc lên, ý là đưa cho cô ăn.

A K đứng bên cạnh cười, nói: “Thấy cậu không đi ăn trưa, đoán là chắc cậu đang thu dọn đồ đạc nên mang về cho cậu. Nếu không còn chưa biết buổi huấn luyện chiều nay sẽ ma quỷ tới cỡ nào, sợ cậu đói sẽ khó chịu.”
Phong Lăng rất cảm động, nhưng cô lại không phải là người biết cách biểu đạt, cô gật đầu cảm ơn Tam rồi đi tới, chủ động nhận phần cơm: “Cảm ơn anh Tam, tôi cũng quên mình còn chưa ăn cơm.”

Sau khi vào phòng, hai người đưa mắt nhìn xung quanh phòng cô. A K cười nói: “Ôi chao, bọn tôi còn tưởng phòng của cậu to như phòng của lão đại, nhưng xem ra có vẻ không khác gì của bọn tôi nhỉ.”

Nghe A K nói vậy, cuối cùng Phong Lăng mới tin lời Lệ Nam Hành nói rằng cách bố trí của các căn phòng trong tòa nhà này đều rộng như nhau.

“Nghe nói phòng của Lệ lão đại là gộp hai phòng làm một rồi cải tạo lại, chắc chắn không chỉ lớn gấp đôi phòng bình thường.” Tam vừa nói vừa nhìn bài trí trong phòng: “Được rồi, Phong Lăng, cậu ăn trước đi. Giờ huấn luyện buổi chiều nhớ đến đúng giờ, lão đại không dễ nói chuyện như Huấn luyện viên Hàn đâu. Bình thường lão đại đã hay nhằm vào cậu rồi, cậu phải chú ý một chút.”
Phong Lăng gật đầu: “Biết mà.”

A K: “Lão đại nói chiều nay bắt đầu tập huấn, chắc là năm người chúng ta sẽ được huấn luyện chung với nhau. Cả đời này, tôi còn chưa được sờ vào súng bắn tỉa đâu, chắc chiều này có thể chạm vào rồi, nghĩ mà thấy thật hưng phấn.”

Phong Lăng nói: “Có lẽ chưa được động vào súng bắn tỉa sớm như vậy đâu. Cùng lắm để chúng ta xem thử để tìm hiểu thôi. Chắc phải huấn luyện thể lực và độ chuẩn xác một thời gian rồi mới có tư cách chạm vào.”

Tam: “Phong Lăng nói không sai, tuy lúc ở đội một lão đại không quản lý chúng ta, nhưng tác phong làm việc của anh ấy từ trước tới giờ luôn nghiêm túc, cẩn thận. Nếu tư cách không đạt tiêu chuẩn thì tuyệt đối anh ấy sẽ không để chúng ta dễ dàng được lợi như vậy…”

***

Phong Lăng ở trong phòng dùng bữa chưa được bao lâu thì Tiểu Hứa đã tới tìm cô.
Dù sao chuyện Phong Lăng ở phòng cách vách với Lệ lão đại chính là một tin tức lớn đối với mấy người bọn họ.

Vừa vào cửa đã thấy Phong Lăng mặc đồng phục chiến đấu mới có huy hiệu của đội bắn tỉa đang chuẩn bị ra ngoài huấn luyện, Tiểu Hứa nhìn cô mỉm cười rồi nói: “Tốc độ của cậu được đó, vừa rồi còn nghe A K bảo buổi trưa cậu chưa ăn gì, lúc này hẳn là cậu phải đang ăn. Tôi còn lo cậu đi muộn ngay ngày đầu tiên lão đại huấn luyện, nhất định anh ấy sẽ có cách để giày vò cậu. Lão đại của chúng ta bình thường đã là người khó dò đoán, lần này sau khi từ nhà họ Lệ trở về thì anh ấy cứ như ăn phải thuốc nổ vậy, không có chuyện gì thì đừng chọc anh ấy, lão đại anh ấy…” Anh ta còn chưa dứt lời thì cửa phòng phía sau đã mở ra, Lệ Nam Hành xuất hiện với vẻ mặt lạnh tanh, thờ ơ nhìn anh ta.
Tiểu Hứa không hề chớp mắt, đổi giọng, nói thẳng: “Lão đại anh ấy đối xử với các thành viên trong căn cứ vô cùng thân thiện. Tuy thái độ nghiêm khắc nhưng cách làm việc rất cẩn thận, tận chức tận trách. Thật ra trong đời tư anh ấy vẫn đối xử với chúng ta rất gần gũi. Đúng là một lão đại tốt hiếm có. Nếu căn cứ XI mà không có Lệ lão đại thì khác nào mất đi linh hồn, mất đi trụ cột...”

Nói đến đây, Tiểu Hứa quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Lệ Nam Hành: “Ôi trời lão đại, anh đến lúc nào thế?”

Sau đó anh ta lại ra vẻ chán nản: “Phong Lăng, cửa phòng này không có tiếng à? Sao tôi không nghe thấy lão đại tới lúc nào vậy...”

Lệ Nam Hành nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh tanh rồi quay đầu rời đi.

***

Tuy rằng đội súng bắn tỉa là do Nam Hành trực tiếp quản lý, nhưng dù sao công việc trong căn cứ quá nhiều, năm người này lại là người được tuyển chọn để bồi dưỡng trọng điểm trong căn cứ, thế nên anh đã điều Phó sĩ quan huấn luyện của đội hai tới để làm Phó sĩ quan huấn luyện của đội súng bắn tỉa.
Vị Phó sĩ quan huấn luyện này không giống như Hàn Kình biết hết mọi thứ, nhưng trình độ bắn tỉa từ xa và cách sử dụng súng thật vượt trội. Anh ta là người có thế mạnh khi tấn công từ xa nhưng khi tấn công gần lại khá yếu, mà Hàn Kình lại là người có đủ kỹ thuật tấn công cả xa lẫn gần.

Phó sĩ quan huấn luyện của đội hai cũng là một trong số những sĩ quan huấn luyện dễ nhìn nhất trong căn cứ. Nghe nói anh ta hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, hai năm trước đã giật được giải quán quân ba năm liền trong cuộc thi bắn tầm xa toàn nước Mỹ, tính tình rất tốt, cho dù đối xử với cấp trên hay cấp dưới đều rất hòa đồng. Tên anh ta là Kiều Phỉ, là một Hoa kiều có quốc tịch Mỹ. Có người nói gia đình anh ta có quan hệ với cảnh sát Mỹ, gia cảnh cũng không tồi, nhưng vì sở thích nên anh ta mới vào căn cứ XI.
Lệ Nam Hành đi tới phòng họp một chuyến. Sau khi quay lại sân huấn luyện đội bắn tỉa thì thấy Phó sĩ quan huấn luyện Kiều Phỉ đang cầm tay dạy Phong Lăng cách cầm súng ngắm mới. Anh ta đứng sau người cô giống như đang ôm cô vào lòng, giúp cô điều chỉnh góc độ cầm súng.

Nam Hành lạnh mặt đi tới, thản nhiên đứng ở sân huấn luyện nhìn cảnh này.

“Lực khống chế súng ngắm không giống như dùng súng lục, nếu không cầm chắc báng súng phía sau thì sẽ dễ làm mình bị thương.” Kiều Phỉ vẫn đang nói với Phong Lăng, giúp cô điều chỉnh tư thế rồi lại nói: “Giờ nổ súng thử xem.”

Phong Lăng nã một phát đạn. Quả nhiên, bởi vì lần đầu tiên dùng súng ngắm, trọng lượng và góc độ làm cho khó giữ được độ chuẩn xác, cô không thể bắn vào giữa hồng tâm, vẫn bị lệch ra ngoài một chút.
Kiều Phỉ cười, nói: “Như vậy là rất bình thường, đừng nhụt chí. Phần lớn người mới dùng súng bắn tỉa lần đầu có thể bắn trúng vòng ngoài bên cạnh hồng tâm như cậu là đã khá lắm rồi.”

Sau khi dạy bảo một lúc, Kiều Phỉ xoay người tiếp tục đi dạy bốn người khác. Anh ta rất chăm chú và có trách nhiệm. Sau khi đi một vòng, xác định tư thế cầm súng ngắm của bọn họ đã đúng tiêu chuẩn hơn nhiều thì mới lui về sau một bước. Sau đó anh ta lại nhìn về phía Phong Lăng rồi đi tới chỗ cô.

“Phong Lăng, trước khi về nghỉ ngơi buổi tối, cậu cầm tư liệu của cậu tới đội hai cho tôi. Trước đây tôi không ở trong đội một nên không nắm rõ chiều cao và mức độ tăng thể lực của cậu. Cậu cũng biết bản thân mình nhỏ gầy hơn người khác. Có lẽ tôi phải căn cứ vào tình hình thực tế của cậu để thay đổi cách dạy.” Nói rồi Kiều Phỉ đưa điện thoại di động ra: “Đúng rồi, cho tôi số điện thoại di động của cậu.”