Quý Noãn không tìm được máy sấy trong phòng tắm nên lấy khăn lông khô quấn tóc đi ra.
Vừa mới đi ra cô đã thấy Mặc Cảnh Thâm bước vào phòng. Trên người anh tỏa ra hương cỏ cây tươi mát trong nhà tổ của nhà họ Mặc và hơi lạnh trong đêm thu. Dưới ánh đèn, gương mặt anh thật dịu dàng. Lúc trông thấy cô vừa mới tắm xong đi ra, phút chốc đôi mắt anh trở nên sâu thẳm.
Giờ này tất cả khách khứa đều đã về hết, Mặc Cảnh Thâm cũng không cần tiếp tục ở lại trong phòng tiệc.
Khi Quý Hoằng Văn và Thẩm Hách Như ra về, mặc dù sắc mặt không được vui như những người khác, nhưng vẫn cho Quý Mộng Nhiên lên xe. Lúc ấy, Quý Noãn không nhìn nét mặt của cô ta. Cô chỉ thoáng thấy cô ta hơi chật vật, chẳng dám chào hỏi tiếng nào đã chui vào xe đóng cửa lại.
"Tuy rằng em không chịu thiệt thòi về chuyện tặng quà chúc thọ cho ông nội hôm nay, nhưng dù sao khi đó cũng có mặt rất nhiều khách khứa. Vừa rồi lúc tiễn bọn họ ra về hẳn là có không ít người nhắc lại chuyện đó với anh đúng không?" Quý Noãn hỏi.
Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô: "Hôm nay những người đó đều đã biết hai chữ "chừng mực" viết thế nào. Dù cho vừa rồi họ có tình cờ nhắc lại đôi câu, nhưng chỉ cần bước ra khỏi cổng nhà họ Mặc thì sẽ không một ai dám bép xép ra ngoài nửa chữ."
Quý Noãn ngẩn người ra: "Hả? Có phải nhân lúc em không có mặt ở đó anh đã nói gì với bọn họ không?"
"Không cần phải để ý đến bọn họ, anh sẽ giải quyết." Mặc Cảnh Thâm không hề dao động: "Hôm nay em đã làm rất tuyệt, gϊếŧ gà dọa khỉ. Sau này những kẻ ngấm ngầm căm thù em cũng sẽ không dám tùy tiện giở trò. Em cứ yên tâm làm bà Mặc đi, mọi chuyện đã có anh lo rồi."
"Ừm… Vậy ông nội nói sao?"
"Ông nội hả? Đương nhiên là từ đầu đến cuối ông luôn hướng về em rồi. Mặc dù ông lớn tuổi, nhưng mắt nhìn sự việc lại rất thấu đáo."
"Vậy là tốt rồi, em cũng không ngại sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt người khác. Nhưng hôm nay Quý Mộng Nhiên quậy một trận như vậy, tuy rằng cô ta không nhận được ích lợi gì, nhưng cũng là trò hề không lớn không nhỏ, nói sao cũng khó coi."
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực: "Ông nội không bao giờ để em chịu thiệt thòi ở nhà họ Mặc đâu. Đêm nay nhất định sẽ có người không ngủ được, nhưng người đó tuyệt đối không phải là em."
Lập tức, Quý Noãn tựa như uống no thuốc an thần, mấp máy môi: "Chắc là ba em tức giận về chuyện hôm nay lắm. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, hai bên đều là con gái của ông ấy."
Mặc Cảnh Thâm trầm giọng, vẫn lạnh nhạt như trước: "Em nghĩ rằng trước đây ông ấy không phát hiện ra hành động bất thường của Quý Mộng Nhiên sao? Chẳng qua là vì tình cảm cha con nên không muốn vạch trần mà thôi. Tình huống hôm nay là do ông ấy bị con gái thứ của mình dồn đến bước đường cùng. Em không làm sai, không cần phải để ý."
"Ừm."
Quý Noãn giơ tay đỡ lấy chiếc khăn lông đang quấn trên đầu sắp bị rơi xuống vì ban nãy không quấn chặt. Cô dùng khăn lau khô mớ tóc còn ướt trên đỉnh đầu. Ánh mắt có ngơ ngác một lúc rồi lại hỏi: "Vậy còn anh? Nếu hôm nay em thật sự trúng kế, mất hết mặt mũi, anh sẽ làm thế nào?"
Mặc Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn mới vừa tắm xong, mặt vẫn còn hơi ướt, giơ tay nhéo cằm cô.
"Trước mặt em còn có một Thẩm Hách Như. Hôm nay anh tha cho bà ta là vì nể mặt nhà họ Thịnh và nhà họ Quý, nhưng nếu bà ta thật sự muốn đẩy em vào tình cảnh khó khăn thì anh không ngại uy hiếp và cắt đứt mối quan hệ nhiều năm với con trai bà ta đâu. Để xem gây khó dễ cho em quan trọng hơn, hay là tính mạng và tiền đồ của con trai bà ta quan trọng hơn."
Giọng nói của anh trầm thấp và thản nhiên, khiến trái tim Quý Noãn hoàn toàn chùng xuống.
Bàn về tầm quan trọng của một người chồng tốt…
Bây giờ cô đã thật sự hoàn toàn nhận thức được, Mặc Cảnh Thâm sẽ chỉ làm một chuyện, đó là mang lại cho cô cảm giác an toàn mà không ai có thể thay thế được.
Bất cứ lúc nào, anh cũng chắc chắn có thể giúp cô giải quyết mọi vấn đề, ngay cả khi cô bất cẩn trúng quỷ kế của người khác thì anh cũng không để cô có cơ hội thua cuộc.
***
Hôm sau, vì hợp nhất hai công ty bất động sản cỡ nhỏ của mình thành phòng giao dịch cỡ lớn, vì phân loại thông tin tài chính và tất cả dự án mà Quý Noãn bận đến mất ăn mất ngủ.
Đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ đêm mà Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa về. Quý Noãn vươn vai một cái, cầm điện thoại di động lên xem giờ thì thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ Điềm gọi tới.
Trước đó đang bận, lại họp video hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng giao dịch nên cô đã cài di động ở chế độ im lặng.
Quý Noãn gọi lại cho Hạ Điềm, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Giọng của Hạ Điềm rất mập mờ: "Noãn Noãn, có phải chồng cậu trói cậu trên giường không? Cuối cùng cũng chịu thả cậu ra để cậu xem điện thoại rồi à?"
Quý Noãn mấp máy môi: "Chắc tối nay Mặc Cảnh Thâm có việc bận, vẫn chưa về."
"Anh ấy không có ở nhà à? Vậy sao lâu như vậy cậu mới mò đến điện thoại? Mình còn tưởng mỗi khi trời tối cậu và Mặc Cảnh Thâm củi khô lửa bốc, làm đủ hết các loại tư thế một lượt chứ."
Quý Noãn quay người ngồi xuống mép giường, ôm gối vào lòng: "Đầu óc cậu có thể bớt nghĩ về mấy chuyện đó được không? Chưa kết hôn mà như hổ như sói còn hơn người đã kết hôn như mình nữa."
Hạ Điềm cười ha ha, ngồi trên giường bệnh gặm dưa hấu.
Dạo này Quý Noãn không có thời gian đến bệnh viện, thế là bèn hỏi thăm một câu: "Gần đây cậu im hơi lặng tiếng thế, chỉ gọi điện cho mình có vài lần, chẳng lẽ có ai theo đuổi à?"
Tâm trạng Quý Noãn chùng xuống: "Có phải người đàn ông đâm xe làm cậu bị thương lúc trước đang theo đuổi cậu không?"
"…" Hạ Điềm suýt chút sặc dưa hấu, ho mấy cái mới khản giọng trách móc: "M* nó, cậu còn biết bói toán nữa hả? Mấy ngày không gặp cậu đã thành bán tiên rồi à?"
Vẻ mặt Quý Noãn lạnh tanh.
Quả nhiên, cô rất quen thuộc với giọng điệu úp úp mở mở lại hơi ngượng ngùng này của Hạ Điềm bây giờ.
Tất cả đều như trong dự liệu của cô.
Mới một thời gian ngắn cô không đi thăm cô ấy, thế mà đã để tên khốn khiếp kia chui vào chỗ trống rồi!
***
Sáng sớm hôm sau, vẫn chưa tới bảy giờ, Quý Noãn đã lái xe đến bệnh viện.
Vừa ra khỏi thang máy, vẫn chưa đến cửa phòng bệnh, cô đã thấy Hạ Điềm đang được một người đàn ông cao gầy dìu từ toilet công cộng về phòng ở hành lang đằng trước.
Hạ Điềm ngước lên, trông thấy Quý Noãn thì ngạc nhiên: "Noãn Noãn?"
Quý Noãn không nói câu nào, chỉ lạnh lùng lướt qua người đàn ông nọ, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Mãi đến khi Hạ Điềm được dìu vào trong, ngồi xuống giường bệnh, người đàn ông kia mới quay người lại nhìn Quý Noãn, chìa tay ra với cô, khách sáo nói: "Cô chính là người bạn Quý Noãn mà Điềm Điềm thường xuyên nhắc đến đó sao? Chào cô, lần đầu gặp mặt, tôi tên Lý Minh Ân, tôi là…"
Quý Noãn làm như không nghe thấy, mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế sofa trong phòng bệnh. Toàn thân cô toát ra vẻ lạnh lùng trước giờ chưa từng có.