“Anh thường xuyên làm nhiệm vụ với lão đại à?” Phong Lăng hỏi.
Tiểu Hứa suy nghĩ một lát: “Gần như là thế. Tôi đi theo bên cạnh lão đại nhiều năm rồi, hồi đó tôi cũng chỉ mới mười mấy tuổi giống như cậu thôi. Lăn lộn trong căn cứ nhiều năm như vậy, không bao lâu nữa là tôi cũng phải rời khỏi căn cứ, chuyển sang làm việc bên cục cảnh sát Hoa Kỳ. Nói thật là tôi cũng rất lưu luyến, dù sao nơi này cũng không khác gì gia đình của tôi cả.”
“Trong tình huống đối mặt với phần tử khủng bố khủng bố giống như hôm nay, cộng thêm nhà kho ở bên dưới bị nổ sập, thời khắc nguy hiểm như vậy, nếu lão đại bảo các anh nhảy khỏi máy bay để xuống cứu viện, anh sẽ nhảy chứ?”
“Nhảy.” Anh ta không hề do dự.
“Cho dù nhảy xuống phải vùi thân vào biển lửa, hoặc có thể sẽ bị nổ chết, bị thương nặng, thậm chí là tàn phế cả đời thì anh cũng sẽ nhảy sao?” “Vậy cũng phải nhảy.”
Vẻ mặt Phong Lăng dịu lại: “Cho nên chuyện cứu phu nhân và con của thị trưởng Ritter trên du thuyền là nhiệm vụ phải làm, bất luận là vì nhiệm vụ hay vì lòng người. Tôi cũng đã làm việc nên làm, tôi cũng không do dự khi không nên do dự, hiện tại có thể giữ được mạng sống đã là kết quả tốt nhất rồi. Các anh cũng không cần chăm sóc đặc biệt, tôi không sao.”
Không ngờ Phong Lăng hỏi nhiều câu như vậy, cuối cùng lại chỉ để bọn họ không áy náy chuyện cô bị thương nữa.
Thằng nhóc này còn nhỏ mà tác phong làm việc vững vàng, không ngờ thái độ làm người cũng cực kỳ có trách nhiệm và tuân thủ nghĩa vụ, khiến người ta không thể ghét nổi, thậm chí trong lòng anh ta còn khá thích cậu nhóc này nữa.
Dĩ nhiên đã có Lệ lão đại, “thích” của Tiểu Hứa đối với Phong Lăng cũng chỉ giới hạn trong chữ “thích” của đàn anh đối với đàn em, tuyệt đối không dám có suy nghĩ gì khác. Hơn nữa Tiểu Hứa thề rằng mình hoàn toàn là trai thẳng, ở trong căn cứ nhiều năm rồi không hề có chút xíu cảm giác nào với gã đàn ông nào hết, nhưng với Phong Lăng, anh ta giống như một người đang theo dõi quá trình trưởng thành của một đứa nhỏ vậy.
Nghe thấy Phong Lăng nói như thế, Tiểu Hứa cảm thấy rất vui mừng.
Ngoài cửa sổ phòng bệnh, trời đã tối, Phong Lăng ăn một ít cơm do Tiểu Hứa mua về.
Lệ lão đại vẫn chưa trở lại, suốt quá trình đều là Tiểu Hứa ở lại bệnh viện chăm sóc cô.
Ở căn cứ có rất nhiều việc đang đợi lão đại về sắp xếp và giải quyết, đặc biệt anh còn để người tín nhiệm nhất bên cạnh mình là Tiểu Hứa ở lại đây, Phong Lăng cũng biết anh xem trọng cô. Lão đại cũng rất quan tâm tới tình trạng của thành viên trong căn cứ bị thương khi thi hành nhiệm vụ, điều này đủ để chứng minh rằng anh quả thật không phải là người lạnh lùng quá mức. Tất cả những gì xảy ra trong nhiệm vụ lần này cũng là một bước trưởng thành đối với Lăng Phong.
Trong thời khắc nguy nan, Huấn luyện viên Kiều đã nói rõ ràng, rành mạch rằng bọn họ là chiến sĩ từng trải qua trăm trận chiến.
Còn cô vẫn chỉ là một người mới còn non nớt, được xem như là xuất sắc trong đám người mới, nhưng trong những tinh anh và người cũ của căn cứ, cô vẫn là người cần được huấn luyện nhiều, cần trưởng thành hơn.
Buổi tối Tiểu Hứa sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, sau khi Phong Lăng uống thuốc xong lại làm trị liệu xông thuốc một lần nữa theo lời dặn của bác sĩ. Lần này sau khi làm xong, cô cảm thấy lồng ngực và phế quản không còn đau rát nữa, chỉ không biết mình có thể ngủ ngon hay không. Trước khi ngủ, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Hứa, xin một vài tài liệu điện tử của căn cứ. Sau đó, cô nằm trên giường đọc.
Trong quá trình đọc, cô thấy rất nhiều thuật ngữ chuyên môn và mô tả chi tiết liên quan đến nhiệm vụ tiêu diệt và nhiệm vụ cứu viện của căn cứ.
Cô lại xem thêm khả năng chịu nhiệt của trực thăng và cả tài liệu mọi vấn đề về điều khiển.
Còn cả vài thuật ngữ ám hiệu đặc biệt mà chỉ có thành viên trong căn cứ mới có thể biết được.
Cô vừa đọc vừa cầm bút mới mượn của bác sĩ ghi chép lại, ngòi bút sột soạt trên giấy. Cô lại cố gắng nhớ lại những lời Lệ lão đại từng nói qua điện thoại trong đại sảnh căn cứ. Cô gửi tin nhắn cho Tiểu Hứa lần nữa, hỏi về mệnh lệnh của Lệ lão đại trong những thời điểm nguy hiểm và một số phương diện khác mà người trong căn cứ cần phải biết.
Chín giờ tối, Phong Lăng vẫn đang xem tài liệu trên điện thoại, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra. Cô vừa xem vừa ghi chép, ngòi bút khựng lại, Phong Lăng ngẩng mặt lên khỏi màn hình điện thoại, liếc mắt nhìn thì thấy Lệ Nam Hành đã quay lại bệnh viện.
Người đàn ông dừng lại ở trước cửa trong giây lát, nói một câu đơn giản: “Bị thương vậy mà còn chưa chịu ngủ à?”
Giọng nói của anh trầm ấm giống loại nhạc cụ êm tai nào đó.
Nghe giọng điệu và nhìn vẻ mặt này của anh, phỏng chừng đã giải quyết xong xuôi chuyện bên căn cứ và bên quân đội Mỹ rồi, không cần bận tâm, dốc sức trù tính kế hoạch tác chiến gì để đối phó với phần tử khủng bố nữa.
Không biết có phải vì cô bị thương hay không mà hôm nay giọng điệu của người đàn ông này khi nói chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều, không hiểu sao chỉ một câu đơn giản như vậy lại khiến lòng cô cảm động.
Phong Lăng đặt giấy và bút trong tay lên bàn cạnh giường, cũng đặt điện thoại sang một bên. Lúc này Lệ Nam Hành cũng mở toang cánh cửa, trong phòng bệnh vốn chỉ bật một bóng đèn ở đầu giường để dùng lúc cần thiết. Bây giờ, nhờ có ánh đèn ngoài hành lang mà trong phòng sáng hơn rất nhiều. Anh mượn ánh sáng mờ ngoài cửa, đứng ngược sáng, thân hình dong dỏng, cao ráo. Phong Lăng nhìn về phía anh, đã trễ thế này rồi mà Lệ lão đại đột nhiên đến đây, cô cũng không biết tại sao bản thân lại đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Cô hỏi anh: “Lão đại, sao anh lại tới bệnh viện vậy? Có chuyện cần tìm tôi sao?”
Lệ Nam Hành nhìn sắc mặt người trên giường bệnh vẫn hơi tái nhợt, thuận tay bật đèn lớn. Ngay khi đèn sáng lên, anh đi thẳng tới đứng cạnh giường, nhìn người đang ngồi trên giường với tư thế từ trên xuống, rồi lại nhìn bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt rộng thùng thình mà Phong Lăng đang mặc. Thường ngày, trong căn cứ, bọn họ đều quen mặc đồng phục chiến đấu màu đen, ai cũng mặc một bộ đen thui, hiếm khi anh nhìn thấy Phong Lăng mặc đồ sáng màu, để lộ ra làn da thiếu sức sống lại trắng nõn đến mức gần như trong suốt khiến người ta rất muốn chạm vào. Anh bình tĩnh nhìn cô, nói ra một câu không hề có chút cảm xúc nào: “Căn cứ không có chuyện gì cả, cậu lại bị thương, dù sao tôi cũng không thể bỏ cậu ở đây như vậy.”
Phong Lăng ngập ngừng: “Nhưng bây giờ đã trễ lắm rồi, nếu anh lại về căn cứ nữa thì phải lái xe rất lâu, không mệt sao?”
Nam Hành cởϊ áσ khoác đồng phục chiến đấu ra, thuận tay ném lên ghế sofa giản dị cạnh cửa sổ, trên người chỉ mặc áo thun đen, hờ hững nói: “Tối nay tôi ở đây, sáng mai rồi về.”
Phong Lăng: “... Ở đây? Lão đại, anh muốn ở lại bệnh viện sao? Ở lại phòng tôi?”
“Sao? Không được à?” Lệ Nam Hành không quay đầu lại, đi về phía phòng tắm đơn giản trong phòng bệnh, máy móc trả lời: “Đổi lại là bất cứ thành viên nào của căn cứ bị thương thì tôi cũng sẽ đến xem thử. Theo như lời cậu nói, bây giờ đã quá muộn rồi, còn lái xe về nữa cũng phiền phức, không bằng cứ ở lại đây, phòng bệnh này không thiếu gì hết, ghế sofa cũng đủ cho một người ngủ, tôi ở lại có vấn đề gì?” “...”
Khi đi qua chỗ cuối giường anh liếc nhìn giấy bút cô vừa mới để trên bàn cạnh giường: “Tôi nghe Tiểu Hứa nói cậu đang cố gắng bổ sung tất cả những kiến thức về nhiệm vụ nguy hiểm trong căn cứ thông qua nhiệm vụ hôm nay, bị thương rồi mới chịu cuống quýt tạm thời ứng phó, cậu có triển vọng thật đấy!”