Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 855: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (117)



Lệ Nam Hành rời đi thật, để Phong Lăng ở lại sân huấn luyện một mình.

Anh nói là về ngủ nhưng có thể ngủ được hay không thì chỉ có bản thân anh biết.

Hừng đông, Kiều Phỉ vừa tới gần sân huấn luyện thì chợt nghe thấy tiếng Tam, Lâm Bằng và A K sốt sắng nói chuyện gì đó ở bên trong, anh ta loáng thoáng nghe được tên Phong Lăng trong đó nên xông vào.

Kết quả, không ngờ mới vừa vào trong, Kiều Phỉ đã nhìn thấy Phong Lăng ướt đẫm mồ hôi, nằm bò trên mặt đất, ý thức đã không còn tỉnh táo. Phong Lăng được nhóm người A K đỡ lên, đầu dựa vào vai A K, sau khi A K gọi vài tiếng mới hé mắt ra.

Trông thấy cảnh này, tim Kiều Phỉ đập thình thịch, anh ta bước nhanh tới, đẩy Tam và Lâm Bằng ra. Kiều Phỉ cúi người đỡ lấy Phong Lăng, dùng sức ấn huyệt nhân trung dưới mũi cô. Mãi đến lúc Phong Lăng nhíu mày, mắt hơi hé ra. Kiều Phỉ vỗ nhẹ lên mặt cô: "Phong Lăng? Có nghe thấy tôi nói không? Cậu thế nào rồi?"
"Không sao." Giọng Phong Lăng khàn khàn, nhưng cô vẫn gắng gượng dùng sức của mình, khi đang muốn đẩy bọn họ ra, Phong Lăng lại bị Kiều Phỉ dùng sức đè vai xuống.

"Tới phòng y tế?"

"Không cần."

"Đã như vậy rồi mà còn không tới phòng y tế, cậu tưởng mình làm bằng sắt sao?" A K ở bên cạnh cũng vô cùng sốt ruột, "Mau đi đi, bọn tôi đưa cậu qua đó..."

Phong Lăng vừa định lắc đầu thì đột nhiên, một ánh mắt quen thuộc lướt tới. Vừa ngước lên, cô đã trông thấy bóng dáng Lệ lão đại đứng ở cửa sân huấn luyện.

Kiều Phỉ vừa ôm Phong Lăng vừa quay đầu lại nhìn theo phản xạ. Vào thời khắc này, bọn A K cảm thấy cơ thể lão đại đang được bao phủ bởi khí lạnh, luồng khí lạnh lẽo ấy có thể đông chết người khác.

Nhất là sau khi Phong Lăng được Kiều Phỉ ôm trong lòng.
Thấy kẻ đầu sỏ khiến Phong Lăng thành ra như vậy đã tới, Kiều Phỉ bất chấp chuyện Lệ Nam Hành là lão đại, lạnh mặt bế Phong Lăng lên.

Mấy người A K rối rắm lui về phía sau một bước, họ cũng không biết là làm sao nhưng tất cả đều cảm thấy ánh mắt của Lệ lão đại đã trở nên cực kỳ rét buốt!

"Huấn luyện viên Kiều, tôi có thể tự đi được!" Phong Lăng không nhìn Lệ Nam Hành, đẩy cánh tay Kiều Phỉ ra. Đang ở trong căn cứ, huống chi chỉ là huấn luyện cả đêm mà thôi, mọi người đều là đàn ông, cô bị bế đi thế này thật sự là không thể chấp nhận nổi. "Cậu xác định mình vẫn có thể đi được trong tình trạng thế này sao?" Rõ ràng ánh mắt Kiều Phỉ không vui: "Giờ là lúc nào rồi mà còn muốn thể hiện?"

"Không sao đâu, tôi quen rồi! Mấy năm trước, vì muốn tăng cường thể lực, tôi đã chịu khổ rất nhiều, ngủ một giấc thật ngon là khỏe lại thôi.”
Kiều Phỉ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Phong Lăng đã rút cánh tay của mình ra khỏi tay anh ta. Sau đó cô xoay người, gắng gượng, loạng choạng đi về phía cửa. Lúc tới trước mặt Lệ Nam Hành, cô ngước mắt lên nhìn anh: "Lão đại, nếu như tối hôm qua, anh có xem camera giám sát trong sân huấn luyện sau khi về phòng thì hẳn là biết trong mấy tiếng đồng hồ sau đó, tôi chưa từng làm gián đoạn việc huấn luyện. Tôi không lười biếng, tôi lại vượt qua thử thách về sức bền và thể lực lần nữa rồi."

Lệ Nam Hành đứng ở nơi đó, siết chặt nắm đấm. Anh muốn hít sâu một hơi nhưng lại phát hiện nơi này có quá nhiều người, ngay cả việc hít sâu cũng không thể, đành cứng rắn nói một câu: "Nếu cậu đã lợi hại như vậy thì cũng sắp đến giờ huấn luyện buổi sáng rồi, chi bằng cậu ở lại, huấn luyện với đội bắn tỉa luôn đi?"
"Lão đại!" A K nghe vậy thì giật mình.

"Lão đại, tiếp tục huấn luyện nữa sẽ xảy ra án mạng đó. Ngày hôm trước, Phong Lăng mới vừa đi làm nhiệm vụ, hơn nữa cậu ấy đã không ngủ hai hôm liên tục rồi!" Kiều Phỉ tức giận, giọng điệu vô cùng bất mãn: "Anh muốn cậu ấy chết trên sân huấn luyện sao?"

Lệ Nam Hành liếc nhìn Phong Lăng vẫn đang bình tĩnh, sắc mặt lại tái nhợt đứng trước mặt, sau khi nhìn một lát, anh dùng âm lượng chỉ mình cô có thể nghe thấy nói: "Tôi hỏi cậu một câu, Phong Lăng, cậu nghĩ mình là một người trung thực sao?"

Phong Lăng không ngước mắt lên mà chỉ nhìn chăm chăm vào cổ áo màu đen của người đàn ông, bình tĩnh trả lời: "Phải."

Lệ Nam Hành nhìn gò má ướt đẫm mồ hôi và mái tóc rối bời của cô, đột nhiên cười một tiếng, anh vẫn dùng giọng nói chỉ cô có thể nghe thấy: "Rất tốt."
Rõ ràng Phong Lăng nghe thấy tiếng anh cười nhưng sống lưng cô lại rét run. Lúc này, cô mới ngước mắt lên nhìn về phía anh, lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông: "Về ngủ đi, trong vòng hai ngày tới đừng để tôi nhìn thấy cậu."

Lúc này A K đã đến gần, mặc dù giọng của Lệ Nam Hành rất thấp nhưng A K vẫn nghe thấy, anh ta lập tức tiến lên, vội vàng đỡ lấy Phong Lăng: "Mau cảm ơn lão đại đi, ý của lão đại là cho phép cậu nghỉ ngơi hai ngày đó! Ngủ hai ngày cho đã đời, trong hai ngày này cậu không cần tới huấn luyện nữa!"

Miệng Phong Lăng rất khô, cổ họng cũng đắng chát. Cô dừng một chút, ngước mắt nhìn Lệ Nam Hành vì muốn nói câu cảm ơn, nhưng ánh mắt Lệ Nam Hành đã dời khỏi mặt cô, anh lạnh lùng đi thẳng một mạch, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không muốn nghe.
Sau khi Lệ Nam Hành đã đi xa khỏi sân huấn luyện, người Phong Lăng mềm nhũn, A K vội vàng đỡ lấy cô: "Phong Lăng? Cậu thế nào rồi?"

Phong Lăng lắc đầu: "Không sao, tôi tự về được, các anh huấn luyện buổi sáng trước đi."

"Còn huấn luyện cái khỉ gì!" Sắc mặt Kiều Phỉ rất khó coi: "A K, cậu đưa cậu ta về trước, tôi đi nói chuyện với lão đại."

"Không cần nói gì cả!" Phong Lăng ngoảnh lại, nhìn về phía Kiều Phỉ: "Là vấn đề của bản thân tôi, anh không cần nói gì hết!"

Kiều Phỉ nhíu chặt mày lại, đi tới, cúi xuống nhìn cô: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phong Lăng thản nhiên nói: "Dù sao cũng là vấn đề của tôi, không cần thiết phải nói gì hết, cũng đừng bởi vì chuyện của tôi mà tới chỗ lão đại tự chuốc lấy hoạ! Không phải anh ấy đã cho tôi hai ngày nghỉ rồi sao? Tôi ngủ hai ngày là ổn thôi.” "Cũng đúng, tôi thấy rõ ràng bây giờ không phải là thời điểm chọc vào lão đại, anh Kiều, anh đừng nhúng tay vào." Tam cũng nói.
Kiều Phỉ cau mày, mất kiên nhẫn xua tay, ý bảo A K mau chóng đưa Phong Lăng về. A K gật đầu rồi vội vàng đỡ Phong Lăng ra khỏi sân huấn luyện của đội bắn tỉa.

Lúc trở lại chỗ ở, Phong Lăng ghét bỏ bản thân vì trên người toàn là mồ hôi nên không chịu ngồi lên giường. A K đành phải đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cửa sổ, thấy tay chân cô yếu xìu tới mức trông như bị tàn phế, anh ta cau mày nói: "Sau khi huấn luyện buổi sáng xong tôi sẽ tới phòng y tế lấy ít thuốc mang về cho cậu."

"Không cần đâu! Lão đại nói cho tôi hai ngày nghỉ ngơi nhưng làm sao tôi có thể ngủ ở đây suốt cả hai ngày được. Cứ để tôi ngủ một lát, nếu như buổi chiều thức dậy mà cảm thấy khó chịu chỗ nào, tôi sẽ tự tới phòng y tế lấy thuốc." Phong Lăng nói, lại đẩy anh ta: "Mau đi huấn luyện! Đừng vì tôi mà để trễ giờ."
"Tình trạng của cậu bây giờ..."

"Tôi vẫn đang yên đang lành đấy thôi, còn có thể thế nào nữa?" Phong Lăng lại thúc giục: "Nhanh đi đi."

A K đành phải đứng dậy.

Đối với Phong Lăng, tối hôm qua thật sự là đêm dài nhất trong cuộc đời, nhưng may mà trời đã sáng. Cô đảo mắt nhìn về phía sắc trời ngoài cửa sổ, thoáng trông thấy một chiếc xe ô tô màu đỏ trong bãi đỗ xe của căn cứ, nhớ tới lời nói ngày hôm qua nghe được trong phòng ăn, theo bản năng hỏi một câu: "Kia là xe của ai?"