Suốt cả quãng đường đi Phong Lăng vẫn hôn mê bất tỉnh, Lệ Nam Hành bế cô vào nhà, đặt lên giường, định cởi hết quần áo dính máu trên người cô ra. Nhưng lúc vươn tay ra, liếc thấy chiếc áo mỏng bên trong, anh do dự một chốc nhưng cuối cùng vẫn chỉ cởi chiếc áo khoác ngoài của cô. Do tư thế nằm thế của Phong Lăng, anh có thể nhìn thấy đường nét của tấm vải quấn ngực dưới chiếc áo mỏng bền trong.
Hình dáng của mảnh vải không quá rõ ràng, không ai biết đó là thứ gì, dù thấy cũng sẽ chỉ nghĩ đó là một chiếc áo khác.
May mà chỉ có chiếc áo khoác của cô dính máu, các chỗ khác trên người vẫn có thể coi là sạch sẽ. Anh giơ tay cởi từng chiếc cúc trên chiếc áo mỏng hơi rách của cô theo trình tự từ trên xuống dưới, vốn đang định tháo mảnh vải quấn ngực của cô ra trước để cô có thể hít thở để dàng hơn, nhưng khi cúc áo đã được cởi ra hết, nhìn thấy mảnh vải màu trắng quấn chặt trên người cô gái đang nằm trước mặt, động tác của Lệ Nam Hành ngừng lại. Biết cô là con gái là một chuyện.
Trông thấy mảnh vải quấn ngực trên người cô, biết rõ hết chân tướng của mọi chuyện thì lại là một chuyện khác.
Lệ Nam Hành yên lặng vài giây rồi xoay người đi nhúng ướt một chiếc khăn lông, sau đó cẩm chiếc khăn lông đó lau lại một lượt từ mặt, cổ và cả tay đã được lau sạch sẽ trước đó của cô. Khi xác định cảm giác dính đớp và mùi máu tanh còn lại trên cơ thể Phong Lăng đã không còn, anh mới cổi quần của cô ra.
Đôi chân của cô gái mảnh khảnh, thẳng tắp, trắng ngắn như ngọc, không còn ngụy trang như ngày thường. Cô nẫm ở đây, vì tác dụng của thuốc nên cơ thể nóng bừng.
Lệ Nam Hành cầm chiếc quần dính máu lên, xoay người đi ra ngoài, ném chiếc quần đi, anh cầm điện thoại lên ấn một dãy số: “Tiểu Hứa, cảm một bộ đồng phục chiến đấu mà bình thường Phong Lăng hay mặc đến đây, phải giống hệt bộ mà cậu ấy mặc bây giờ.” Tiểu Hứa hơi mơ hổ: “Dạ, dạ, vâng…”
Giống y hệt?
Tại sao phải giống y hệt? Lão đại nhấn mạnh từ giống y hệt là có ý gì?
Nhưng nếu lão đại đã nói vậy, Tiểu Hứa chỉ đành nhanh chóng chạy đi tìm. Anh ta nhớ hình như mấy bộ đồ mà Phong Lăng mặc giống đồng phục chiến đấu thường mặc vào mùa Thu của căn cứ XI, chắc cô phải có đến mấy bộ.
Sau khi gọi điện thoại, Lệ Nam Hành không quay lại phòng ngủ ngay mà lại cảm chiếc bật lửa trên bàn trà lên, nghiêng đầu châm một điếu thuốc. Cảm giác cấm đục bộc phát mãnh liệt theo làn khói trắng.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Phong Lăng nằm trên giường, còn Lệ Nam Hành thì hút thuốc ở ngoài phòng khách.
Thời gian trôi qua, đến khi Tiểu Hứa cấp tốc mang quản áo đến, Lệ Nam Hành nhận lấy bộ đỗ rỗi tiện tay quẳng cho anh ta bộ đỗ dính máu mà mình vừa cởi ra giúp Phong Lăng: “Đi xử lý đi.” Tiểu Hứa nhận lấy bệ đồ, bấy giờ mới phần ứng lại. Thế này là lão đại… Đã lột đồ của Phong Lăng sao?
Nhưng vào lúc này, không ai đám nhiều chuyện, cũng như sơ suất. Tiểu Hứa càng không dám, chỉ gật đầu rồi ôm lấy bộ đồ, rời đi.
Cầm bộ đồ sạch sẽ trong tay, người đàn ông xoay người dụi mẩu thuốc vào trong chiếc gạt tàn, đứng bất động cạnh bàn trà. Lúc này, khí chất cậu chủ lạnh lùng nhà quân phiệt trên người anh hiện ra vô cùng rõ ràng.
Tần Tư Đình đã lái xe đến, anh ta nhanh chóng cầm hộp thuốc vào nhà. Lệ Nam Hành đã cầm bộ đồng phục chiến đấu trong tay vào trong phòng ngủ, mặc bộ đồ sạch sẽ này vào giúp Phong Lăng để tránh việc sau khi tỉnh lại, cô sẽ lại phải chịu sự kích kích khác vì bí mật của mình đã bị phát hiện.
Sắc trời bên ngoài đã nhạt dần, dưới ánh đèn mờ trong phòng ngủ, sắc mặt của cô gái đang hôn mê tái nhợt, vết thương lớn trên trán khiển người ta nhìn mà đau lòng. Dưới ánh đèn, chiếc quần vẫn chưa mặc xong, Lệ Nam Hành đã có cảm giác như mình mới là người bị bỏ thuốc, anh kéo chiếc quần từ bàn chân lên đến đùi của cô gái trẻ từng chút một, sau đó còn giúp cô cài cúc quần, xong hết mọi thứ thì trên người của anh đã phủ một lớp mồ hôi.
Tiếp sau đó, lúc định cài nút áo cho Phong Lăng thì tay anh chạm phải mảnh vải quấn ngực. Động tác của tay anh ngừng lại, anh nhìn cô gái đang hôn mê, nhìn khe ngực được tạo ra bởi đồn ép do cô quấn mảnh vải quá chặt, đột nhiên anh nhớ đến xúc cảm mà tay mình từng chạm phải. Lúc đó, tất cả mọi thứ hiện ra trong đầu anh đều theo bản năng, mà chỉ chút ít bản năng này dường như lại khó có thể khống chế được.
Anh nên nhận ra chân tướng từ sớm, sau đó để cô an toàn bên cạnh mình, chứ không phải để cô gia nhập vào đội bắn tỉa, thu hút sự chú ý của bao nhiêu người như vậy. Đúng là anh nên lột sạch sẽ đổ trên người cô từ lâu, nếu không thì chẳng biết đồ lừa đảo này rốt cuộc định gạt anh đến lúc nào.
Lệ Nam Hành lại nhìn đến gương mặt đang say ngủ của cô gái, một thứ cảm xúc nào đó bỗng như ngọn núi lửa phun trào trong nháy mắt, anh không thể tiếp tục che giấu nơi đáy mắt được nữa.
Khi hôn mê, Phong Lăng vốn không biết mình đang ở tình cảnh như thế nào, càng không biết mình đã bị người đàn ông mà chính cô luôn để phòng định dùng ánh mắt xâu xé. Nhưng độ nhạy cảm trời sinh và bản năng đã khiến cô nhận ra loại nguy hiểm mơ hồ nào đó nên dù đang trong cơn mê, cô vẫn hơi nhíu mày, chỉ là mí mắt nặng trĩu, ý thức rã rời, cơ thể lại nóng một cách kỳ lạ, làm sao cũng không thể mở hai mắt ra được.
Cô tưởng mình đã che giấu lâu như vậy thì sẽ có thể tiếp tục che giấu hết lần này tới lần khác. Mấy năm trước, Lệ Nam Hành không ở trong căn cứ, điều này đã khiến cô có cơ hội tiếp tục lừa đối mọi người, nhưng sự trùng hợp và hoài nghỉ hết lần này đến lần khác, cộng thêm một vài lần sơ xuất ngẫu nhiên, bí mật trí mạng của cô đã bị người đàn ông vạch trần.
Nếu như là lúc bình thường, Lệ Nam Hành muốn nhìn rõ quần áo mặc trên người cô, nhìn rõ con người này của cô thì chắc không dễ dàng như vậy.
Phong Lăng bị hôn mê thế này cũng trở nên ngoan ngoãn, yên tĩnh một cách hiểm thấy.
Lệ Nam Hành nhìn cô gái trông có về như đã cảm nhận được điều gì đó nhưng lại không thể tỉnh lại, lại nhìn vết thương gai mắt trên vẳng trán và gương mặt trắng ngần của cô. Nếu không phải tiếng chuông cửa chợt vang lên đúng lúc này, sợ rằng anh đã lại lột quần cô ra rồi… Dẫu sao cô cũng đã bị bỏ thuốc, dù gì việc anh muốn biến thành cẩm thú cũng không phải chỉ có một, hai lần, dù sao cô cũng đã dám gϊếŧ người thì cũng phải đám gánh hậu quả. Nếu anh đã giúp cô chống đỡ thì sau khi làm sai, cô nên khóc lóc theo cách anh muốn nghe trên giường chứ không phải là nằm bất tỉnh thế này.
Nếu không, thể này thật có lỗi với việc anh liều mạng lái xe với vận tốc 220 km/h xông vào quân khu và huyết áp tăng cao trên suốt chặng đường đi.
Đôi mắt của người đàn ông thâm trầm, một du͙ƈ vọиɠ dã thú nào đó đã bị anh đè xuống. Anh tiện tay cài nút áo trên chiếc áo mỏng của Phong Lăng lại, che mảnh vài quấn ngực bên trong đi, sau đó đắp chăn lên người cô, xoay người đi ra mở cửa.
Nhưng người đàn ông vừa xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, vì tác dụng thuốc trong người nên cô gái trên giường đã không khống chế được mà đột nhiên phát ra một tiếng rêи ɾỉ rất khẽ, rất nhẹ như tiếng mèo kêu. Âm thanh rất nhỏ nhưng lại khiến Lệ Nam Hành chẩn động tới mức loạng choạng, suýt nữa va vào cánh cửa. Lệ Nam Hành nhẫn nhịn, tai lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, anh bước nhanh ra ngoài với gương mặt đen sì, mở cửa ra, lạnh giọng nói với người đàn ông mặc áo blouse trắng vô cùng đẹp trai đang cảm hộp thuốc ở bên ngoài: “M* kiếp, cậu không thể đến muộn hơn một chút được à?”