Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 935: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (197)





Mặc dù thuốc đã hết tác dụng, nhưng sự giày vò suốt tối hôm qua cũng khiến Phong Lăng dễ mệt mỏi. Sau khi ăn xong, cô đi đi lại lại trong phòng khách không bao lâu mà đã thấy mệt, lại ngồi xuống sofa.

Đột nhiên nhàn hạ, rảnh rỗi thế này, cho dù mới chỉ vẻn vẹn một ngày thôi mà cũng đã khiến Phong Lăng cảm thấy không quen lắm.

Trước kia, lúc ở miệng núi Rogers, dù có rảnh rỗi nhưng dù gì cô cũng có rất nhiều việc cần hoàn thành. Còn bây giờ, dường như chẳng có chuyện gì cần cô làm cả.

Bao gồm cả chuyện Phong Lăng gϊếŧ sĩ quan chỉ huy quân đội Mỹ, hình như căn cứ không cần cô ra mặt, càng không cần cô phải tự mình giải quyết.

Kiều Phỉ ở trong căn cứ nghe được tin Phong Lăng gặp chuyện thì liên tục gọi điện thoại cho cô nhưng điện thoại của Phong Lăng vẫn luôn tắt máy. Sau khi trở về căn cứ, A K mới nói cho anh ta biết lúc xảy ra chuyện, di động của Phong Lăng đã rơi xuống nước. Kể cả giờ vẫn dùng được thì chắc “cậu ấy” cũng chẳng nhớ nổi tới chuyện phải bật máy.
Sau đó Kiều Phỉ lại biết Phong Lăng đã được Lệ lão đại đưa đi, anh ta vừa cảm thấy yên tâm lại vừa cảm thấy lo lắng.

Tình trạng hiện tại của Phong Lăng xấu như vậy, nếu bị lão đại đưa về thì hậu quả…

Liệu Phong Lăng có bị lão đại phát hiện không?

Kiều Phỉ gọi điện thoại cho Lệ Nam Hành, điện thoại đổ chuông nhưng lại không có ai nghe máy.

Anh ta hít sâu một hơi, không gọi nữa mà gửi một tin nhắn qua.

“Lão đại, Phong Lăng thế nào rồi? Có cần tôi tới hỗ trợ không? Nghe nói tình hình của Phong Lăng không quá lạc quan, cảm xúc cũng không ốn định, thân là huấn luyện viên của cậu ấy, tôi có trách nhiệm và cũng có nghĩa vụ khuyên nhủ cậu ấy. Nếu như tạm thời không tiện để cậu ấy quay về căn cứ, tôi sẽ sắp xếp một nơi ở khác cho Phong Lăng. Làm phiền lão đại nghe điện thoại!”
Từ tin nhắn này, Lệ Nam Hành đã nhìn ra sự cẩn thận và quan tâm của Kiều Phỉ.

Anh càng có thể nhìn ra được chắc chắn Kiều Phỉ đã sớm biết bí mật của Phong Lăng rồi.

Vậy ra anh không phải người đầu tiên biết?

Mặt Lệ Nam Hành bỗng sầm xuống như màu bầu trời sắp mưa chỉ trong chớp mắt, anh ung dung nhận cuộc điện thoại tiếp theo do Kiều Phỉ: “Có việc gì sao?”

Giọng điệu thờ ơ này giống như chuyện của Phong Lăng căn bản không liên quan gì, giống như người tên Phong Lăng này không ở chỗ của anh vậy.

“Lão đại, chuyện Phong Lăng gϊếŧ sĩ quan chỉ huy đã truyền khắp căn cứ rồi. Trước mắt, ý kiến của mọi người ở căn cứ không giống nhau, đương nhiên, những người hiếu cậu ấy và nói đỡ thay cậu ấy vẫn chiếm đa số nhưng mấy người cầm đầu đội Ba trước giờ không hòa thuận với Phong Lăng lại lan truyền những tin đồn nhảm nhí, nói cậu ấy sẽ hủy hoại căn cứ khiến một bộ phận nhỏ hoang mang. Trước
khi sự việc được giải quyết triệt để, tạm thời anh không nên để Phong Lăng trở về căn cứ, tôi có vài nơi, có thể dễ dàng tìm một nơi cho cậu ấy.”

Lệ Nam Hành hờ hững nói: “Không cần, cậu ấy đang ở chỗ tôi, trong thời gian ngắn, đúng là không thích hợp để cậu ấy trở về căn cứ. Tôi đã dặn dò phía dưới về chuyện này rồi, chậm nhất là trong năm ngày, chuyện này sẽ được giải quyết triệt để.”

“Vậy năm ngày này…”

“Cậu ấy sẽ ở lại chỗ tôi, không cần cậu bận lòng.”

Kiều Phỉ hít sâu một hơi, vào thời khắc này mới hiểu rõ đãi ngộ quan lớn hơn mình một cấp cũng có thể đè chết người ở những nơi như quân khu hoặc là căn cứ XI này, thật sự là ngay cả một câu phản bác cũng không nói ra được.

Lúc này, cô gái mình thích đang bị Lệ lão đại nắm trong lòng bàn tay.
Kiều Phỉ cảm thấy mình cần phải nhắc nhở anh một chút: “Lão đại, trước giờ Phong Lăng vẫn luôn có phần trốn tránh anh, cũng có lẽ là bởi vì thường ngày anh quá nghiêm khắc, nếu như ở chỗ anh, cậu ấy không thích ứng được thì anh có thể nói với tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ sắp xếp nơi khác cho cậu ấy.”

“Yên tâm, không gì là không thể thích ứng, chỉ xem bản thân cậu ấy có muốn thích ứng hay không thôi, cúp đây.”

Kiều Phỉ nhìn giao diện trò chuyện đã kết thúc, bên tai quanh quấn câu nói kia của Lệ Nam Hành.

Chỉ xem bản thân “cậu ấy” có muốn thích ứng hay không?

Sau đó Lệ Nam Hành lại nhận thêm vài cuộc gọi của mấy người phụ trách bên quân khu và mấy cảnh sát chịu trách nhiệm giải quyết sự kiện gϊếŧ người. Để tránh làm phiền Phong Lăng nghỉ ngơi, lần nào anh cũng vào phòng làm việc nghe điện thoại. Nghe xong mấy cuộc điện thoại, anh cũng đã xác định được vài chuyện. Lệ Nam Hành ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Phong Lăng vốn đang ngồi ở trên sofa nghỉ ngơi lại không biết tựa vào ghế ngủ mất từ lúc nào.
Lệ Nam Hành đi tới, hiếm khi nhìn thấy Phong Lăng ở trong trạng thái tỉnh thần không tốt và yếu ớt đến như vậy.

Thiếu nữ tóc ngắn nghiêng đầu tựa lên lưng sofa, rõ ràng là không cẩn thận ngủ thϊếp đi, trên người vẫn mặc quần áo của anh, cổ áo ngủ rộng thùng thình khiến hơn nửa bờ vai và xương quai xanh của cô lộ ra ngoài.

Cũng giống như đêm qua, Lệ Nam Hành lại có du͙ƈ vọиɠ muốn làm thế này thế nọ với cô gái đã lừa gạt anh bấy lâu này.

Nhưng rõ ràng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Cô còn chưa tháo gỡ được khúc mắc của mình, cô không muốn thừa nhận bản thân cũng có mặt dịu dàng như nước của phái nữ, vào lúc này cho dù làm gì cũng là một sự cưỡng ép với cô.

Hơn nữa, Phong Lăng cũng không hiểu tình cảm là gì, tuy dáng vẻ mờ mịt của cô làm anh cảm thấy khó kiềm chế nhưng anh vẫn có chừng mực.
Tình cảm là mũi tên chỉ về hai hướng, không thể chỉ theo một hướng duy nhất một mình anh được. Anh muốn đợi đến ngày cô chủ động đối mặt với mình rồi mới hung hăng làm cô khóc tới khàn giọng.

Nhiệt độ trong phòng không cao lắm, bởi Lệ Nam Hành không thích. Anh thấy Phong Lăng mặc trên người không ít quần áo nhưng vai vẫn lộ ra một chút, có lẽ con người đều có bản năng tìm kiếm sự ấm áp nên ngay lúc Lệ Nam Hành cúi người, nhẹ nhàng ôm đối phương vào lòng, Phong Lăng lại nhích sát vào ngực anh hơn, đầu cọ vào khuỷu tay của anh, tìm kiếm nguồn nhiệt trong vô thức.

Tay Lệ Nam Hành khoác lên vai Phong Lăng, tay kia ôm lấy hông cô, bởi vì động tác kề sát của Phong Lăng mà Lệ Nam Hành phải đột nhiên ngồi xuống sofa. Thân thể của thiếu nữ nửa đè lên người anh, bên trong không mặc gì, cơ thể hai người chỉ cách nhau một bộ quần áo ở nhà, bên trong hoàn toàn trống không.
Không có vải bó ngực, cũng không có thứ gì khác, bên trong lớp áo chính là vẻ đẹp như bạch ngọc hoàn chỉnh không cần mài giũa của cô.

Có lẽ là vì vết thương trên đầu hơi nghiêm trọng; hoặc là vì tác dụng thuốc khiến tối qua cô ngủ mê man trong bồn tắm quá lâu, cái loại ngủ mê man này còn làm người ta mệt hơn lúc tỉnh; hơn nữa vì nơi đây có cảm giác an toàn, cho nên lúc này Phong Lăng không cảnh giác cao như bình thường. Cô thật sự đã chìm sâu vào giấc ngủ, cho dù lúc này Lệ Nam Hành bị nửa người cô đè trên sofa, cô cũng không tỉnh lại, mà ngược lại còn cọ đầu vào lòng anh.

Lúc đầu Lệ Nam Hành còn tưởng rằng cô đang giả vờ ngủ, nhưng cô lại vẫn cứ ngồi ở trên sofa không động đậy, anh cúi đầu nhìn người đang dựa vào lòng mình, quan sát một lúc.

Bấy giờ mới phát hiện tư thế ngủ này của cô giống như đã coi anh trở thành con sói mẹ mà cô thường dựa vào nó để cùng nhau sưởi ấm khi còn bé. Tư thế này mới có thể khiến cô có thêm nhiều cảm giác an toàn hơn.
Lệ Nam Hành không làm gì mà chỉ đưa tay lên, đặt trên đỉnh đầu của thiếu nữ. Tóc của cô rõ ràng rất ngắn nhưng lại mềm mại lạ kỳ.