Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 944: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (206)





Rõ ràng từ trước tới nay, phong cách làm việc của Lệ lão đại hoàn toàn không cần ai phải lo nghĩ.

Nhưng bây giờ, Phong Lăng vẫn cứ lo lắng cho anh.

Cô biết loại cảm giác này không phải là sợ anh sẽ xảy ra chuyện mà là một loại cảm xúc bận lòng chính cô cũng không thể nào hiếu được.

Không biết Phong Lăng đã suy nghĩ miên man đến lúc nào, cuối cùng cô vẫn mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, khi Phong Lăng đang thực hiện bài tập luyện thể lực đơn giản, thấy thời tiết bên ngoài khá đẹp, một mình ở nhà quả thực cũng hơi buồn chán, hơn nữa đến bây giờ, cô cũng chưa nhận được tin nhắn gì của Lệ Nam Hành, cô đã gửi cho anh một tin nhắn hỏi anh khi nào sẽ quay lại nhưng anh vẫn chưa trả lời.

Mười hai giờ trưa, Phong Lăng mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, nhưng cô vẫn nhớ lời mà Lệ lão đại đã căn dặn, không được rời khỏi khu này, nếu muốn mua gì hay ăn gì, trong tiểu khu có một cửa hàng tiện lợi mở hai mươi tư giờ, căn bản là không cần phải đi đâu quá xa.
Đầu tiên, cô đi xuống tầng bên dưới, cũng chính là căn hộ thuộc quyền sở hữu của cô mà Lệ Nam Hành đã nói. Cô mở cửa ra, bước vào quan sát, quả nhiên là phong cách lắp đặt thiết bị rất đơn giản. Vì chưa có ai ở đây nên dù đồ trang trí trên tường đều rất đẹp và sạch sẽ, nhưng lại vắng lặng đến mức nghe được tiếng hít thở của bản thân. Trong đây chỉ còn thiếu đồ dùng trong nhà và thiết bị điện.

Hơn nữa, căn hộ này nằm bên dưới tầng căn hộ của Lệ Nam Hành, cảnh vật mà cô nhìn thấy khi đứng trước cửa số sát đất giống hệt như khi ở căn hộ tầng trên.

Dù mấy ngày nay Phong Lăng chưa từng mở miệng hỏi Lệ Nam Hành nhưng cô cũng biết căn hộ này nằm ở một khu vực rất đắt đỏ của Los Angeles, chắc chắn là một địa điểm tấc đất tấc vàng, nhưng cô chỉ kiếm được có chút tiền ít ỏi, chắc đến tiền đặt cọc cũng không trả nổi.
Cô đi dạo quanh căn hộ một vòng, cảm thấy không hứng thú như ở tầng trên nên lại đi ra ngoài. Phong Lăng không đi lên trên tầng ngay mà đi thang máy xuống dưới lầu, định đi đến cửa hàng tiện lợi mua ít mỳ.

Khi Lệ lão đại không có ở đây, dù Phong Lăng không quá rành việc nấu nướng nhưng cũng không thể ăn đồ ăn mua bên ngoài mãi được. Dẫu từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng có cơ hội xuống bếp nhưng đun nước nấu mỳ nhưng cô vẫn có thể làm được. Đằng nào thì sau khi mỳ chín, cô chỉ cần mua ít gia vị bán sẵn, đổ vào trộn lên là đã có thế ăn được.

Phong Lăng đi ra khỏi tòa chung cư, vừa bước chân ra ngoài, cô đã chạm mặt ngay với hai người bước vào.

Trông thấy hai người này, sắc mặt của Phong Lăng từ bình tĩnh chuyển thành hờ hững.

Hai người đang bước đến gần này chính là Phong Minh Châu và Tần Thư Khả.
Giây phút trông thấy Phong Lăng, hai mắt Tần Thư Khả lập tức như phát sáng lên: “Hây, anh trai ở đây thật hả!”

Phong Lăng liếc nhìn hai người, cô không hiểu nhiều về những suy nghĩ thầm kín giữa con gái với nhau nhưng cô có thể nhìn ra Tần Thư Khả khá ngây thơ, Phong Minh Châu thì là một người rất khôn khéo. Cô biết Phong Minh Châu không phải là một người nhịn nhục bất kỳ việc gì nhưng cô ta lại gọi Tần Thư Khả đến đây, rốt cuộc là có mục đích gì?

Hơn nữa, không phải Lệ lão đại đã nói chuyện rõ ràng với cô ta rồi sao?

Vậy có nghĩa là hôm nay Phong Minh Châu đến đây, rõ ràng không phải là đến tìm Lệ Nam Hành.

Cô ta lôi Tần Thư Khả đến đây, không lẽ là… đến tìm cô?

“Chị họ tôi nói mấy hôm trước đã thấy cậu ở gần đây, tôi còn không tỉn, nào ngờ cậu lại ở đây thật. Ơ, đầu cậu sao thế, bị thương à?” Tần Thư Khả tới gần, giơ tay muốn chạm vào vết thương trên đầu Phong Lăng với thái độ quan tâm. Kết quả, khi tay cô ấy cách đầu Phong Lăng mười centimet thì người thanh niên ở trước mặt đã lùi lại một bước với vẻ mặt lạnh nhạt.
Bàn tay của Tần Thư Khả lập tức cứng đờ giữa không trung, cô ấy ngớ ra nhìn Phong Lăng. Dù Tần Thư Khả biết tính cách của Phong Lăng khá lạnh lùng nhưng bây giờ, vẻ mặt của Phong Lăng dường như không chỉ có sự lạnh nhạt, mà còn giống như có thêm vài phần dè chừng và cảm giác xa cách.

Bạn đang đọc truyện trên website Truyenhayonline.com.

“Nếu cô Phong không điều tra ra lý do mà tôi ở đây thì sẽ không tới đây thêm lần nữa. Cô Tần chưa hỏi chị họ mình về những lý do này sao?” Phong Lăng lạnh nhạt nói một câu.

Sác mặt của Tần Thư Khả lập tức thay đổi: “Cậu…”

“Được rồi, Thư Khả, chị cũng chẳng ngại nói cho em biết, chàng trai mà em luôn nhung nhớ gần đây đã gây ra một chuyện rất lớn. Em có tin không, cậu ta đã gϊếŧ ngài sĩ quan chỉ huy của quân đội Mỹ, sau đó, cũng không biết cậu ta đã dùng thủ đoạn gì mà lừa cả căn cứ XI để bọn họ muốn bảo vệ cậu ta cho bằng được, cho dù phải đối đầu với quân đội cũng nhất quyết không giao người ra. Bây giờ, thậm chí đến cả Nam Hành cũng dẫn cậu ta về nơi ở của mình, đế cậu ta dưỡng thương ở đó. Rõ ràng là người gây ra họa, mang đến tai vạ cực kỳ lớn nhưng bây giờ lại sống an nhàn ở đây, chỉ có bản lĩnh gây sự nhưng lại không có dũng khí chịu trách nhiệm, đúng là chẳng có một chút khí phách nào của đàn ông cả.”
Phong Minh Châu vừa nói vừa cười, từ đầu đến cuối ánh mắt của cô ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô ta đi đôi giày cao gót, nhìn xuống Phong Lăng: “Nhà họ Phong luôn có qua có lại với quân đội, nếu không nhờ vậy thì tôi thật sự không ngờ được những chuyện mà cậu đã làm, càng không nghĩ ra được lý do cậu sống ở nhà của Nam Hành lại là vì cậu đã gây chuyện, còn bắt Nam Hành phải gánh nhiều áp lực nặng nề thay cho cho mình như vậy. Thế mà cậu lại trốn ở đây giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cậu thật sự có thể thanh thản sao?”

Phong Lăng liếc nhìn cô ta: “Cô Phong, tôi không có hứng thú với việc cô nghe ngóng tin tức này từ đâu, nếu cô chỉ biết sơ lược của sự việc mà không biết nguyên nhân xảy ra và tình huống cụ thế thế nào thì tôi khuyên cô: Đừng nên ăn nói lung tung. Còn Lệ lão đại có phải chịu áp lực thay tôi hay không, anh ấy sẽ trực tiếp nói rõ với tôi, không cần cô Phong phải đến nhắn giùm đâu. Bất kể việc gì mọi người cũng đều có suy nghĩ của mình, tôi cũng tự hiểu rõ, cô không phải là người của căn cứ XI nên không có quyền soi mói về chuyện của tôi.”
Vốn dĩ Tần Thư Khả nghe nói Phong Lăng ở đây nên nhân lúc rảnh rỗi, cô ấy đã theo chị họ đến, kết quả lại đứng đây nhìn hai người này: Một người bực dọc tức giận, một người lại có thái độ lạnh lùng, hờ hững. Tần Thư Khả bỗng thấy hơi khó xử.

Hai người này… Có chuyện gì vậy…

Phong Minh Châu hừ một tiếng, cười nói: “Tôi muốn biết cậu đã ở căn cứ XI bao lâu, rốt cuộc đã lập được bao nhiêu công lao mới có thế triệt tiêu, bù trừ được một tội danh lớn như thế này. Cậu đúng là lợi hại thật đấy, dám gϊếŧ cả ngài sĩ quan chỉ huy. Bao năm nay, căn cứ XI luôn hình yên, đây là lần đầu tiên họ gặp phải một kiếp nạn lớn đến vậy, mà nguyên nhân của sự việc lại nằm ở cậu. Tôi thật sự không hiểu Nam Hành nghĩ gì mà vẫn còn bảo vệ cậu!”
“Chị họ, không phải cậu ấy đã nói rồi sao, bất kể xảy ra chuyện gì, khi chị không hiểu tình hình cụ thể thì đừng tự đưa ra kết luận sẽ tốt hơn, vả lại cậu ấy cũng không đụng chạm gì chị cả, chị bị làm sao vậy…” Tần Thư Khả thấy có gì đó không đúng, nên vội giảng hòa.

Phong Lăng lạnh lùng lên tiếng: “Nếu cô Phong thật sự không thể chấp nhận được chuyện này thì có thể nói rõ với Lệ lão đại. Bây giờ, vì mệnh lệnh của lão đại nên tôi phải ở lại đây, không được đi ra ngoài. Nếu cô có thể bảo anh ấy rút lại mệnh lệnh thì tôi sẽ lập tức đi ngay. Chứ bây giờ, cô chặn đường tôi ở đây rồi lên tiếng trách móc thế này cứ như thể cô đang oán hận vì người tôi gϊếŧ không phải là sĩ quan chỉ huy mà là cha mẹ của cô vậy. Tôi thật sự không thể hiểu nổi là cô đang nghĩ cái gì nữa.”