Không biết Tần Tư Đình đang nói câu này cho ai nghe.
Hành động chuẩn bị cầm lấy cốc nước của Phong Lăng hơi khựng lại nhưng động tác này rất khẽ, không dễ bị người khác phát hiện ra, sau đó cô tiếp tục uống nước.
Nhưng Lệ Nam Hành đã liếc Tần Tư Đình, anh ta chỉ cười chứ không nói gì, ra hiệu bằng ánh mắt bảo anh cố gắng lên một chút.
Lệ Nam Hành cười lạnh: “Chắc tôi và Mặc Cảnh Thâm đều không đuổi kịp cậu được đâu, mấy chuyện bị phụ nữ lôi lên giường rồi lại bị người ta đá đúng là không phải ai cũng có thể ‘gặp được”. Rõ ràng Thời Niệm Ca yêu cậu muốn chết nhưng cuối cùng lại bỏ đi một cách dứt khoát lại tuyệt tình như vậy, ai không biết còn tưởng kinh nghiệm giường chiếu của cậu phải kém lắm thì mới dọa cho con gái nhà người ta bỏ chạy đấy.” Trông Tần Tư Đình không có vẻ giống như bị con dao sắc lạnh của Lệ Nam Hành đâm trúng, anh ta cười nhạt nói: “Đúng là không đuổi kịp thật, đâu ai như cậu, đường đường là Lệ lão đại của căn cứ XI mà đến giờ vẫn còn là trai tân.”
“Phụt!”
Lệ Nam Hành còn chưa phản ứng lại, Phong Lăng ngồi bên cạnh suýt nữa đã phun nước, nhưng cô cố gắng kiềm chế, quay đầu đi, giơ tay lên che miệng.
Lệ Nam Hành và Tần Tư Đình đều ngoảnh lại nhìn cô.
Trông thấy vẻ mặt đó của Phong Lăng, sắc mặt của Lệ Nam Hành thoáng đen sì.
Tần Tư Đình lại dùng ánh mắt “có chuyện gì thế?” liếc nhìn anh, anh ta vẫn chỉ cười chứ không nói gì.
Sau đó, bọn họ chỉ đơn thuần ăn bữa cơm, Tần Tư Đình cũng không ăn được bao nhiêu. Sau khi đặt đũa xuống, anh ta nhìn đồng hồ, vì phải về lấy đồ đạc, buổi tối còn phải ngồi máy bay về Hải Thành nên anh ta đã về trước. Trên bàn ăn chỉ còn lại Phong Lăng và Lệ Nam Hành, từ lúc Lệ Nam Hành trừng mắt với Tần Tư Đình trước đó, Phong Lăng luôn cúi đầu, im lặng ăn cơm, không nói một tiếng nào.
Lệ Nam Hành nhìn cô gái luôn cúi đầu ăn cơm, anh đặt đôi đũa xuống: “Vừa rồi cậu kích động gì thế?”
Phong Lăng: “…”
Cô lặng lẽ ngấng đầu lên, ánh mắt vô tội: “Kích động gì cơ? Tôi không có…”
Thấy vẻ mặt tạm thời không dám đắc tội với mình của Phong Lăng, biết dù tiếp tục hỏi thì cũng không hỏi ra được điều gì nên Lệ Nam Hành chỉ nhếch đôi môi mỏng lạnh lùng lên nhìn cô.
Khó khăn lắm Phong Lăng mới ăn hết đồ ăn dưới cái nhìn chằm chặp, sắc lạnh của Lệ lão đại. Lúc đi ra bãi đỗ xe, Phong Lăng đi theo sau lưng anh.
Phong Lăng đi chậm hơn Lệ Nam Hành hai bước, nhìn bóng lưng cao lớn mà thẳng tắp của người đàn ông trước mặt, cô nhớ đến lời mà ông cụ Lệ đã nói trong ngày hôm nay. Dù ông đang đứng về phía căn cứ XI nhưng trong lời nói của ông cũng có ý cảnh cáo, nhắc cô phải giữ khoảng cách với Lệ Nam Hành trong lúc đang có những tin đồn nhằm nhí, tránh chuyện cô phá hỏng nề nếp trong căn cứ sẽ liên lụy tới Lệ Nam Hành khiến anh bị bôi nhọ. Cô đi phía sau, gọi anh một tiếng: “Lão đại.”
“Hử?”
“Tôi có thể quay về căn cứ rồi đúng không?”
Phong Lăng không có ý gì khác, chỉ trần thuật tình hình hiện tại một chút. Hình như bây giờ, cô không cần phải quay về nhà của lão đại nữa. Lúc trước là vì dưỡng thương, tránh né tầm mắt của đám người trong quân đội, nhưng bây giờ, nếu mọi chuyện đã được giải quyết, vậy cô không nên quay về nơi đó cùng anh nữa.
Bước chân của Lệ Nam Hành khựng lại, anh quay người cúi đầu nhìn cô, mắt anh híp lại, giọng nói trầm khàn, có cảm giác hoàn toàn khác khi nói chuyện với Bác sĩ Tần trên bàn ăn ban nãy: “Nhà tôi có sài lang với thú dữ à mà khiến cậu sốt sắng muốn bỏ đi đến thế?”
Phong Lăng cúi đầu, không nói gì.
“Phong Lăng.” Anh thản nhiên nói: “Tôi đốc lòng bảo vệ cậu là vì cái gì chắc cậu cũng hiểu rất rõ. Tôi cũng đã tỏ tình rồi, có chấp nhận hay không là chuyện của cậu. Nhưng bây giờ, chuyện đã phát triến tới bước này, cậu ở nhà tôi một ngày hay một tháng cũng chẳng có gì khác biệt, trở ngại duy nhất chỉ là lằn ranh trong lòng của cậu thôi. Vả lại, dù cậu sống ở nhà của tôi nhưng tôi đã làm gì hay nói gì với cậu chưa mà sao có thể khiến cậu lo sợ đến mức tránh né, muốn trốn về căn cứ như thế?: “Tôi
không thích làm chuyện vô ích, cũng không thích lãng phí sự nhiệt tình không cần thiết. Nếu cậu khăng khăng muốn giữ khoảng cách với tôi, được, chuyện của quân đội cậu tự xử lý tiếp, sau này, khi gặp bất cứ chuyện gì, cậu cũng không cần phải hỏi tôi nữa. Chuyện mấy ngày nay coi như chưa từng xảy ra, một mình cậu muốn làm gì thì cứ làm.”
Nét mặt của Phong Lăng cứng lại: “Lão đại…”
Người đàn ông giơ tay lên, nắm lấy cằm của Phong Lăng, cúi đầu kề sát mặt cô, hơi thở ấm áp lướt qua gò má cô: “Tôi coi cậu là người của tôi nên mới quan tâm đến cậu như vậy, nếu cậu không là gì cả thì tôi tội gì phải hao tâm tốn sức để cứu cậu, cướp người sắp bước một chân vào Quỷ Môn Quan như cậu trở về làm gì, hả?” Cánh tay buông thõng hai bên của Phong Lăng lập tức nắm chặt thành nắm đấm, cô buồn rầu nói: “Lão đại, anh thế này có khác gì đang uy hϊếp, bắt nạt một người từ nhỏ đến lớn không có nơi nương tựa, luôn muốn ở lại căn cứ như tôi đâu?”
Người đàn ông vỗ nhẹ lên gương mặt của Phong Lăng, mỉm cười: “Ừm, nếu không phục thì cậu đi tìm một chỗ dựa lớn hơn tôi đi.”
Dứt lời, thân hình cao lớn, thắng tắp của người đàn ông quay đi, bước đi đầy khí thế, định lên xe một mình.
Phong Lăng đứng nguyên tại chỗ, nhìn bước chân của anh, không biết tại sao phòng tuyến nào đó trong trái tỉm cô đột nhiên lại sụp đổ, khiến tất cả mọi sự lạnh lùng và lý trí mà cô vốn muốn duy trì thoáng cái tan biến. Bất chợt, cô chạy chậm theo anh, đến khi chạy đến cạnh cửa xe, trước khi người đàn ông lên xe, cô đã mở cửa xe kế bên vị trí của lái, ngồi vào trong trước. Sau khi lên xe, người đàn ông quay sang nhìn cô: “Không phải muốn về căn cứ à? Cậu thế này là muốn tôi tiễn cậu về đó sao?”
Khóe miệng Phong Lằng giật giật: “Tôi về chung cư với anh.”
Lệ Nam Hành tùy ý đặt một tay lên vô lăng, cong môi cười lạnh nhìn cô: “Biết trong tình cảnh này mà cậu về chung cư với tôi thì có nghĩa là gì không?”
Phong Lăng không hiểu: “Ý là bây giờ lão đại đã bảo vệ tôi, từ giờ trở đi, lão đại nói thế nào sẽ là thế đấy. Anh nói Đông, tôi sẽ không dám đi sang phía Tây, anh nói Tây tôi sẽ không đám chuyến sang hướng Đông; anh bảo tôi rót trà, tôi nhất định sẽ không rót nước lọc.”
Lệ Nam Hành không hề hài lòng với đáp án này: “Tôi bảo cậu làm ấm giường thì cậu cũng làm à?”
Một lúc lâu sau, Phong Lăng mới ngây thơ nhìn anh: “Nhưng lão đại à, tôi là đàn ông mà.” Lệ Nam Hành nhìn cô đầy ý tứ sâu xa: “Sao đàn ông không thế làm ấm giường được, dạo này thời tiết lạnh như vậy, tắm xong nằm lên giường lạnh muốn chết, cậu nghĩ việc làm ấm giường mà tôi nói là gì?”
Phong Lăng: “…”
Tuy nhiên lúc quay về chung cư, đột nhiên Phong Lăng chạy đến cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ ở dưới tầng. Lệ Nam Hành không biết cô định mua gì, kết quả sau khi chờ một lúc, anh nhìn thấy Phong Lăng ôm mấy túi chườm nóng chạy lại.
“Lão đại, muốn làm ấm giường thì mấy túi chườm nóng này chắc là hiệu quả nhất.”
Lệ Nam Hành: “…”
Nhìn mấy túi chườm nóng trước ngực Phong Lăng, Lệ Nam Hành thơ ơ cốc vào đầu của cô, sau đó, không nói một lời ấn cô vào trong cửa của khu chung cư. Tiếp theo anh không nói thêm bất kỳ câu thừa thãi nào, lôi thẳng cô vào trong thang máy. Lệ Nam Hành mang khí thế hung hãn của một người đàn ông, cúi đầu xuống, áp lên trán cô, khàn giọng nói: “Cậu tưởng tôi đây dễ bị lừa lắm hử?”
Một câu hai ý nghĩa, nhưng cô chỉ tưởng anh nói đến chuyện túi chườm nóng này.
Lúc người đàn ông lên tiếng, hơi thở của anh phả vào vết thương trên trán cô, không đau nhưng hơi thở nóng rực khiến người cô run rẩy.