Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên

Chương 38: Đàn Ông Đảm Nhiệm Công Việc Này (2)



“Cô ấy không phải là một cô bé dịu dàng thuần phác sao? Sao lại dũng mãnh như vậy?” Hứa Đình Sinh đau đầu không thôi.

Hứa Đình Sinh biết trong kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở vị trí đầu tiên của Ngô Nguyệt Vi cách biệt vị trí thứ hai 60 điểm, biết sau này cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học Tiệm Hải nhưng thành tích hiện tại của cô anh lại không hay biết gì.

“Trước đây tớ tò mò có hỏi thăm rồi, bây giờ em ấy vẫn có thể bỏ cách hạng hai tới 60 điểm, đứng đầu ban tự nhiên lớp 11, là người có triển vọng nhất ở trường Lệ Bắc vào Thanh Bắc gần mười năm qua.” Hoàng Á Minh dựa vào nói thầm: “Nếu em ấy cãi nhau với mấy tên ban 7 kia, tớ đoán là trường học sẽ xử lý mấy tên ban 7.”

“Em gái cậu.” Hứa Đình Sinh dựa vào con gái hai lần trong cùng một lúc, lòng tự trọng sắp sụp đổ hoàn toàn rồi.

“Thật ngại quá.” Hứa Đình Sinh đối với đám người ban 7 còn đang tức giận lại thêm mờ mịt lắc lắc tay tỏ vẻ áy náy, lại chuyển hướng nói với Ngô Nguyệt Vi: “... Cùng đi ăn cơm đi.”

Lời trách cứ cô, Hứa Đình Sinh không nói được.



Nội dung cốt lõi của cuộc thảo luận về Hứa Đình Sinh bắt đầu chuyển từ điểm toán 62 của anh sang “sự tích truyền kỳ” của hai người con gái đứng ra bảo vệ anh.

“Đàn ông đến mức này chúng ta còn gì để nói chứ.” Đám nam sinh thiện ý nói.

“Đàn ông đến mức này thật con mẹ nó mất mặt mà.” Còn đây là cách nói ác ý.

Các nữ sinh lại càng nói chuyện say sưa, các cô vốn có thiên phú buôn chuyện vô tận, cộng với trí tưởng tượng siêu phàm của mình sẽ ra đời một câu chuyện có thể so sánh với cung đấu cũng nên.

“Mỹ nhân đứng đầu lớp 11 đang tranh giành một nam sinh khóa trên với nữ sinh lớp 12.”

Thế nhưng, người đàn ông mạnh miệng này chỉ thi toán được 62 điểm đang biến thành một trò cười nhạo.

“Cậu ta dựa vào cái gì chứ?”

Vấn đề này, học sinh trung học lớp 11 và giáo viên chủ nhiệm lớp Ngô Nguyệt Vi cũng rất muốn hỏi, khi tin tức truyền đến tai bọn họ, bọn họ chỉ hy vọng Hứa Đình Sinh sẽ nhanh chóng hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học và cút đi.

Sau khi nghe Phòng Chính trị và Giáo dục báo cáo, phó hiệu trưởng phụ trách giáo dục chính trị nở nụ cười thần bí nói:

“Là thằng bé đó, rất bình thường mà, tôi đã từng tiếp xúc với nó, nó cũng không phải một cậu bé bình thường đâu, được con gái người ta thích cũng không phải chuyện gì lạ.”

“Xử lý nó? Lý do?... Làm bậy, nó phạm sai lầm gì chứ? Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, mọi người yên tĩnh một chút cho tôi. Tôi ở đây nói nghiêm túc cho mà biết, chỉ cần nó không gây chuyện thì không ai được động đến nó, nếu không các cô các cậu phải giải thích cho tôi.”

Ở trong mắt vị hiệu phó lương thiện này, Hứa Đình Sinh đối với ông rất tốt, nếu không phải ngày đó anh xuất hiện đúng lúc ngăn cản ông,...

Thật ra Hoàng Á Minh và Phó Thành đang vùi đầu ăn cơm rất muốn hỏi Hứa Đình Sinh: “Dựa vào cái gì?... Không công bằng!”

Nhà ăn trường trung học Lệ Bắc chia làm ba tầng, tầng một và tầng hai không có gì khác biệt, chỉ là ký hợp đồng nhận thầu cho người khác kinh doanh, dùng sự cạnh tranh để nâng cao chất lượng đồ ăn.

Tầng thứ ba đặc biệt một chút, hơi giống một nhà hàng tầm trung bên ngoài, phục vụ toàn những món ăn “sang chảnh” như bên ngoài như là món xào, món lẩu. Phần lớn thời gian nơi này chỉ có giáo viên và con cháu nhà giàu mới có thể tới.

Bên chiếc bàn tròn nhỏ dành cho sáu người thì có năm người, hai người con gái ngồi cạnh nhau, Hứa Đình Sinh ngồi ở giữa, ngoài ra còn có Hoàng Á Minh và Phó Thành.

Không khí của bữa cơm này thật “quỷ dị”.

Hoàng Á Minh và Phó Thành vốn định điều tiết bầu không khí nhưng nhanh chóng bỏ cuộc. Hai cô gái cùng bàn, đàn chị đàn em xưng hô lễ phép, thỉnh thoảng còn trò chuyện thân thiết vài câu nhưng trong mắt bọn họ, sóng ngầm mãnh liệt.

Hứa Đình Sinh bình tĩnh ăn cơm, ít nhất thì trông anh vẫn bình tĩnh, mặc dù bốn người trên bàn đều nhìn anh tràn đầy cẩn thận và lo lắng.

Dọc đường đi này những lời nghị luận kia bọn họ cũng đều nghe thấy, tại trong ấn tượng trước đó của bọn họ, Hứa Đình Sinh cũng không phải người cởi mở và bình tĩnh cho nên lúc này đây anh biểu hiện càng bình tĩnh, bọn họ càng lo lắng.

Hứa Đình Sinh cảm nhận được bầu không khí này liền nói: “Rau xanh rất ngon, củ niễng cũng thế, các cậu ăn nhiều một chút.”

Nghe xong đề nghị cả bốn người đều rất phối hợp gắp vài đũa rau xanh và củ niễng, Hứa Đình Sinh thì tự mình tranh thủ thời gian tiếp tục ăn thịt hết sức có thể.

“Chết tiệt, nhìn cậu không biết xấu hổ này.”

Hoàng Á Minh và Phó Thành cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, bắt đầu tranh giành mấy đ ĩa thịt với Hứa Đình Sinh, bầu không khí trên bàn bị lấn át bởi tiếng ồn ào của ba chàng trai và tiếng cười thanh thúy của hai cô gái mà trở nên thoải mái hẳn lên.