Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 11: Kế thất



Lão Vương phi vốn chỉ là vợ lẽ của Hoa lão vương gia, hơn nữa cũng không phải là rất được sủng ái, lúc trước Hoa lão vương gia với vợ cả Hoa lão vương phi vô cùng ân ái, cả đời đều không sinh con với nữ tử khác, Ôn Hương cũng không hiểu vì sao lại có người vợ lẽ là Hoa lão vương phi như bây giờ.

Nhưng từ sau khi vợ cả Hoa lão vương phi qua đời, cũng chính là sau khi bà nội ruột của Ôn Hương qua đời bà ta đúng là được nhấc lên thành kế thất.

Thế nhưng bà ta làm vợ kế nhiều năm như vậy vẫn luôn không có con, về sau sau khi Hoa lão vương gia qua đời bà ta cũng chỉ có dựa vào Ôn Lạc, cũng chính là cha của Ôn Hương.

Ôn Lạc người này và Hoa lão vương gia giống nhau y hệt, cũng sẽ không đặc biệt thân thiết với người khác, huống hồ thời điểm bà ta làm mẹ kế Ôn Lạc cũng đã rất lớn rồi.

Thế nhưng sau khi làm vợ lẽ vương phủ nhiều năm, đột nhiên làm đương gia chủ mẫu vương phủ, bà ta đâu có dễ dàng buông tha những quyền lợi này như vậy, bởi vậy bà ta liền muốn Ôn Lạc có thể cưới một người mà bà ta dễ dàng thao túng.

Hoa vương gia là người duy nhất của vương triều Thiên Vinh không cùng họ, lại là Trấn Quốc đại tướng quân, tay nắm trọng binh, quanh năm trấn thủ biên cương, canh giữ sự bình yên của một đất nước, vô cùng tôn quý, đương nhiên Hoa lão vương phi không muốn buông tha quyền lợi của mình.Thế nhưng sau đó dù Hoa vương gia đã biến thành Ôn Lạc, cha của Ôn Hương, bà ta vẫn không muốn buông tha quyền lợi như vậy sẽ đến tay một đời Vương phi mới cho nên lúc ấy bà ta liền nghĩ ra một cách, để cho cháu gái mình gả cho cha Ôn Hương, như vậy mình sẽ có thể vĩnh viễn nắm giữ quyền lợi này, vĩnh viễn có thể khiến cho Ôn Lạc đối xử với mình như với mẹ ruột.

Vốn dĩ Ôn Lạc cũng không nghĩ gì về hôn sự của mình, lúc ấy Hoa lão vương phi cũng vẫn chưa bộc lộ ra bản tính của mình, Ôn Lạc đã làm Hoa vương gia cũng vẫn vô cùng tôn trọng bà ta.

Thế nhưng nhà họ cánh cửa quá thấp, anh trai của bà ta chẳng qua chỉ là một vị quan nhỏ Lục Phẩm, hơn nữa còn không có thực quyền gì. Nhà như vậy làm sao có thể đưa ra được một vị Vương phi?

Cho nên sau này người gả cho Ôn Lạc chính là con gái dòng chính của Thừa tướng đại nhân Cẩm Quốc ngày trước, lúc đó mặc dù ông ngoại của Ôn Hương đã không phải là thừa tướng, thế nhưng rốt cuộc thân phận ở đó, con gái của ông ấy gả cho Hoa vương gia mới thật sự là môn đăng hộ đối.

Cuộc hôn nhân này cũng là ông trời tác hợp cho, Hoa vương gia đương nhiên cũng không phản đối gì, trong mắt ông thì canh giữ biên cương mới là chuyện nghiêm túc, lấy vợ sinh con chẳng qua chỉ là phụ thôi.

Sự việc này đương nhiên khiến cho Hoa lão vương phi lúc ấy đã mưu đồ tính toán thật hay bị tức giận đến không chịu được, thế nhưng bà ta cũng không có cách nào, bà ta chỉ là một người phụ nữ trong nhà, lại không có nhà ngoại quyền thế, không thể nói được gì, chỉ có thể nghĩ hết cách gả cháu gái của mình vào làm thϊế͙p͙.

Về sau mẹ Ôn Hương qua đời, Ôn Lạc quanh năm canh giữ biên cương, những năm này ở trong phủ cũng chỉ có bốn người là Hoa lão vương phi, mẹ Ôn Nhan, Ôn Nhan và Ôn Hương.

Trong bốn người thì có ba người là một nhóm, đương nhiên cuộc sống của Ôn Hương không dễ dàng, cũng may thân phận của nàng tôn quý, là con gái của vợ cả, bề ngoài những người này cũng không dám làm gì.

Ôn Hương nghĩ đến rất nhiều những chuyện này, đột nhiên mở to mắt, Hoa lão vương phi nhọc lòng vì quyền lợi, em gái kế của nàng cũng vất vả suy tính, bây giờ nghĩ lại không biết Hoa lão vương phi này sẽ xử lý như thế nào, dù sao muốn đưa tim gan của mình đến Tướng Quốc Tự thật đúng là không biết có bỏ được hay không.

Nghĩ đến đây, giọng nói bên ngoài càng thê lương hơn.

“Cô mẫu, người không thể cứ Nhị tiểu thư nói cái gì thì chính là cái đó được, mặc dù nàng là đích nữ, thế nhưng Nhan Nhi của chúng ta cũng là Tam tiểu thư danh chính ngôn thuận của Hoa vương gia, nàng nhất định là...”

Ôn Hương sâu kín mở to mắt, lúc đầu chưa từng để ý đến nàng ta, lúc này lại chọc tới trêи đầu nàng.

Chẳng qua chỉ là một người vợ lẽ mà dám ở bên ngoài chỉ cây dâu mắng cây hòe, hai người kia có quan hệ tốt như vậy lại là cô cháu ruột, chẳng lẽ có gì muốn nói còn cần chạy đến trước cửa nàng nói sao?

Không phải là chạy tới chỉ để nói cho nàng nghe sao?

“Được rồi, chuyện này ta tự có kết luận, hơn nữa Nhan Nhi là người như thế nào trong lòng ta biết rất rõ, không phải người khác có thể tùy tiện bôi đen được.”