Điều hòa bật 17 độ, Lục Lạc bị cơn lạnh run cả người làm tỉnh giấc, nhìn thấy chính mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, cô không thể nào tin điều này là sự thật, nhanh chóng bật dậy tìm lấy điện thoại mở lên xem.
20xx
6 năm trước sao?
Điều này thật sự rất vô lý, cô sống lại ư? Trọng sinh về 6 năm trước? 6 năm trước chính là thời điểm cô vẫn còn học sinh cao trung cuối cấp, cũng chính là lúc cô chưa kết hôn với Bạch Lâm, cũng chưa bị lũ khốn đó làm cho nhục nhã.
Vẫn không tin điều này là sự thật, bước xuống khỏi giường, chạy nhanh khỏi phòng, đứng trên cầu thang nhìn xuống phòng khách, thấy ba người đàn ông đang ngồi trên sofa, hỏi lớn:"Anh hai, anh ba, bây giờ là năm bao nhiêu?"
Anh ba Lục:"Năm 20xx..A Lạc, em ngủ dậy liền mất trí nhớ hả?"
Lục Lạc:"Thật sao? Anh ba không lừa em chứ?"
Anh ba Lục:"Thật..Sao anh lại lừa...."
"Aaaaa....hahaha...."
Ba người đàn ông ngồi ở phòng khách:"???"
Anh ba Lục:" Con nhỏ này, làm giật cả mình. Có chuyện gì vậy hả?"
Lục Lạc sau khi nghe thấy tin tức tốt lành thì vui mừng, vừa la vừa đứng nhún nhảy, đáp:"Không có gì đâu ạ." rồi sau đó liền chạy nhanh vào phòng.
Mẹ Lục từ trong nhà bếp cũng bị tiếng la của cô làm giật mình, chạy ra phòng khách nhìn ba người đàn ông hỏi:"Con bé bị sao vậy?"
Ba chu lắc đầu tỏ ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh hai Lục lạnh lùng đáp:"Chắc là A Lạc gặp ác mộng."
(Đừng đem truyện đi nơi khác, không copy, truyện được sáng tác bởi Xunnieee)
Vừa vệ sinh cá nhân xong, Lục Lạc liền nhận được cuộc điện thoại, giọng nói bên kia đầy vẻ hóng hớt:"A Lạc, tối nay cậu nhớ phải mặc đồ đẹp nhé, Lâm ca ca cũng tới tham gia. Tớ sẽ giúp cậu có được anh ấy, hãy tin tưởng tớ. Tớ đang bận chút, nhưng sợ cậu quên nên gọi nhắc nhở với cậu, tớ cúp máy đây."
Người đang nói chuyện chính là "bạn tốt" của cô - Tô Thiến, hôm nay là sinh nhật của cô ta. Bây giờ nhớ lại, cô không khỏi khâm phục chính mình lúc đó không nhận ra âm mưu của Tô Thiến. Chìm đắm trong vui vẻ khi cùng người đàn ông mình yêu thích gần gũi da thịt.
Từ đó Bạch Lâm cam kết chịu trách nhiệm cuộc đời của cô, càng nhớ lại càng thấy buồn nôn.
"Tiểu thư ơi, bà chủ kêu cô nhanh xuống dùng buổi sáng."
"Dạ, dì Tình"
Không tiếp tục nghĩ ngợi thêm, Lục Lạc bước xuống phòng ăn. Vừa nhìn thấy ba mẹ và mấy anh, cô kìm không được xúc động.
Nhà họ Lục là danh gia vọng tộc nổi tiếng trong giới chính trị. Gia chủ chính ông nội Lục - Lục Nghiêm - thủ tướng quốc gia, ông nội Lục có ba người con trai, con cả Lục Ý, con hai Lục Trì và ba Lục - Lục Chánh, là người con trai út. Cả gia tộc đi theo con đường chính trị, tuy nhiên ba Lục lại rẻ hướng tự mở công ty riêng chuyên về bất động sản.
Tính tình nghiêm nghị, đa mưu túc trí được rèn luyện sớm khi còn nhỏ, Lục Chánh đã đưa Lục thị lớn mạnh đứng nhất nhì trong nước, sau khi cưới mẹ Lục, ba Lục có hai trai một gái, anh cả Lục Ngọc hiện đang tiếp quản tập đoàn Lục thị, anh hai Lục Hiên là một cảnh sát hình sự.
Tình trạng Lục gia dương thịnh âm suy, nam nhiều hơn nữ. Xung quanh toàn đực rựa, ông nội Lục phát chán khi phải hằng ngày chứng kiến mấy gương mặt lạnh lùng, trong nhà lại thiếu vắng tiếng cười nói của tiểu nữ nhi.
Cho đến khi mẹ Lục sinh ra một bé gái, ông nội Lục đặc biệt vui mừng, cục bột nhỏ lúc nãy còn khóc nhưng vừa nằm vào trong vòng tay ông liền lặp tức im lặng, nhỏ nhắn mềm mại, càng nhìn Lục Nghiêm càng yêu thích.
Lục Lạc từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự yêu thương của mọi người, là viên ngọc quý được nâng niu bảo vệ trong gia tộc, vậy mà lại ngu ngốc tin tưởng hai kẻ phản bội để bị hại chết.
Sau khi chết đi, nỗi uất ức tột cùng khiến linh hồn cô không chịu siêu thoát, chứng kiến sự nghiệp của gia tộc đã gầy dựng mấy chục năm trời, vì chuyện của cô làm cho lụi bại. Người đời chê trách cháu gái được Nghiêm thủ tướng che chở và yêu thương hết mực lại thối nát.
Chứng kiến ông nội Lục sau khi nghe được tin tức, bệnh tim tái phát chết ngay khi vừa vào bệnh viện. Ba Lục và hai anh trai vì không tin chuyện này là thật, một mực bảo vệ che chở cho con gái. Lục gia phá sản, nợ nần chồng chất, chủ nợ đến đập phá nhà cửa, mẹ Lục sau khi biết cô đã chết, lặp tức hóa điên cứ mãi ôm bức ảnh của cô, nói chuyện với nó..
( Đừng đem truyện đi nơi khác, không copy, truyện được sáng tác bởi Xunnieee)
"A Lạc, A Lạc, sao con đứng thừ người ra thế? Mau lại đây ăn sáng nào."
Đang mãi nghĩ ngợi về chuyện kiếp trước, bất ngờ mẹ Lục lắc nhẹ cánh tay quan tâm hỏi, Lục Lạc liền lấy lại ý thức, trông thấy bây giờ mọi thứ vẫn còn như cũ, cha mẹ và anh trai đều không có chuyện gì xảy ra. Cô bất giác nhẹ lòng hẳn, mỉm cười ôm cánh tay mẹ Lục cười ngọt ngào nói:"Không có gì đâu ạ, tại vì con vẫn còn buồn ngủ, ăn sáng với mẹ yêu xong con sẽ lặp tức tỉnh táo lại ngay."
Mẹ Lục nghe cô nói không khỏi có chút buồn cười:"Hahaha..Chó con, chỉ giỏi nịnh nọt."
Lục Lạc:"Hihi, điều đó làm sự thật mà."
Ba người đàn ông ngồi đối diện với dáng vẻ lạnh lùng cũng phì cười, không khí trong nhà ôn hòa vui vẻ như vậy, Lục Lạc sẽ không bao giờ để tình cảnh như kiếp trước xảy ra thêm một lần nào nữa.
Đúng vậy, ông trời cho cô sống lại một lần nữa, chính là muốn cô cải mệnh, muốn cô trả thù.