Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 167: Một phen sợ bóng sợ gió



"Tài xế đâu?"

Người đàn ông nghiêng đầu hỏi.

Một lúc sau, Dương Hiểu Vĩ liền bị hai người áp giải tới.

"Đây này!"

Một người nói.

"Anh Uy, sao trông có chút quen mắt?"

Người nọ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tiếng bước chân vang lên.

Ba người dừng lại trước mặt Uy ca.

Anh Uy thuận tay cầm lấy một cây đuốc, xít lại gần quơ quơ, vừa nhìn thấy, hai người đều sững sờ.

Dương Hiểu Vĩ dừng lại một chút: "Uy ca?"

"Sao anh lại ở đây?"

Uy ca cũng sững sờ.

"Tiểu Vĩ? Sao lại là cậu?"

Khá lắm chàng trai.

Vừa nhìn thấy.

Cả hai đều sững người.

"Anh Uy? Không phải anh đã đến huyện kế bên rồi sao? Lão đại nói thành phố kế bên có dê béo, bảo anh đến đó một chuyến? Sao anh..."

Dương Hiểu Vĩ cau mày: "Sao anh lại tới Tiểu Hạp Khẩu?"

Anh Uy có chút lúng túng

Gã không nói gì.

Quay đầu lại mấy người chuẩn bị lục soát, mắng: "Không thấy là người mình sao? Lục soát cái gì?! Cút qua một bên!"

Mấy người đồng loạt lui ra.

Anh Uy cười hì hì, gãi đầu nói: "Vừa mới trở lại đây không phải sao, tối anh Lý mới tới tìm, tôi ở đây sẵn tiện làm một chuyến!"

Dương Hiểu Vĩ: "..."

Giang Châu ba người: "..."

Chuyện tiếp theo rất tinh tế.

Dương Hiểu Vĩ lái xe.

Anh Uy ngồi ở ghế phụ.

Phía sau thùng xe, một đám người chen chúc nhau chui vào.

Súng thần công, trường đao, côn thép, "rổn rổn" vang lên.

Haha, cười nói những lời vô vị tràn ngập cả tai.

Giang Châu ngồi xổm ở vị trí trong cùng, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Súng bắn chim đầu đàn (người nổi bật dễ rước lấy họa).

Khi chiếc xe chạy về hướng huyện Khánh An, cuối cùng hắn cũng hiểu ra.

Trong chuyện tình cảm, Dương Hiểu Vĩ và anh Uy đều đi theo Lý Cảnh Bình lăn lộn.

Trước đó một thời gian, thành phố kế bên có một ông chủ lớn lắm tiền nhiều của, Lý Cảnh Bình nghe thấy động lòng, bảo anh Uy cađến thành phố kế bên ngó một chút, thăm dò qua tuyến đường ông ta thường chạy.

Hôm nay anh Uy quay lại, buổi tối ăn cơm tại quán cơm ở Tiểu Hạp Khẩu, ngứa tay sẵn tiện muốn làm một chuyến, vơ quét chút ít.

Không ngờ trời xui đất khiến.

Đánh bậy đánh bạ chặn phải Dương Hiểu Vĩ, người mình.

Bên tai Giang Châu tràn ngập tiếng cười bạo lực đẫm máu ha hả.

Da đầu hắn tê dại, ngồi xổm trong góc, không nói lời nào.

Trọng sinh một kiếp.

Biết thời đại này hỗn loạn, nhưng trước giờ chưa từng đích thân trải qua.

Lần này, cũng coi như là một bài học kinh nghiệm.

Người tính không bằng trời tính, phải chừa lại cho mình sự chuẩn bị đường rút đầy đủ mới được.

Xe chạy vào huyện Khánh An.

Mãi cho đến khi dừng lại trước một tòa nhà hai tầng.

"Anh Uy! Chở anh đến đây thôi!"

Dương Hiểu Vĩ xuống xe, lại mở cửa ra, mọi người trong xe xuống xe ào ào.

Sau khi người rời đi hết, Dương Hiểu Vĩ dừng lại một chút, nói: "Ba người ở trong xe đợi, đừng ra ngoài, tôi đi chào anh Lý một tiếng sẽ trở lại."

Đã đến trước cửa nhà lão đại, không vào một chút dù sao cũng không được.

Cả ba đồng loạt gật đầu đồng ý.

Nói đùa.

Đây là hang sói đấy!

Ai dám bước xuống?

Sau khi một đám người rời đi, bên ngoài trời đã tối, trong không khí vẫn còn mùi ẩm thấp trôi nổi.

Chỉ là ba người đều không nói gì.

Trái tim như treo lơ lửng nơi cổ họng, rúc người vào nhau, bầu không khí căng thẳng.

Chừng mấy phút sau.

Bên ngoài có một loạt tiếng bước chân vang đến.

"Cộp cộp cộp", là tiếng giày cao gót.

Một lát sau.

Dừng lại bên cạnh xe.

Một chiếc đèn dầu chập chờn, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ.

Tóc uốn đẹp đẽ tinh xảo.

Chân mày lá liễu mảnh mai, môi đỏ tươi, một thân sườn xám thêu hình hoa mẫu đơn.

Trong đêm tối, quyến rũ lại xinh đẹp.

Giọng cô ấy nhẹ nhàng và mềm mại, một tay cầm chiếc ô giấy dầu, tay kia xách đèn dầu giơ lên, thăm dò về phía trước.

Tuy nhiên không biết làm sao, trong thùng xe quá tối.

Hoàn toàn không nhìn thấy rõ.

Cô ấy nói: "Nghe nói các anh đến từ thôn Lý Thất?"

Giang Châu nhướng mày.

"Phải không?"

Giọng hơi gấp gáp.

Trong bóng tối.

Giang Châu hơi trầm giọng, đáp: "Phải, sao vậy?"

"Cái này, cầm lấy!"

Người phụ nữ nói, ném một chiếc hộp thiếc nhỏ vào đây, rồi sau đó vội vàng nói: "Anh cầm lấy và đưa cho Giang Minh Phàm, học sinh duy nhất trúng tuyển đại học ở thôn Lý Thất vào năm ngoái, hỏi một chút là biết!"

"Bên trong có 10 tệ, cho anh đó!"

Người phụ nữ nói xong, lại bổ sung thêm: "Nhớ giúp tôi gửi qua đó nhé!"

Sau khi cô ấy nói xong.

Trong tòa nhà hai tầng, dường như có người hét lên một câu gì đó.

Cô ấy quay đầu đáp một tiếng, lại xách chiếc đèn dầu, thân người lắc lư rời đi.

Hai người Triệu Trường Long và Triệu Trường Hổ tuy ngờ vực.

Nhưng lúc này cũng không có hỏi.

Dù sao, Giang Châu cũng như họ, không biết gì cả, đúng không?

Đoán là tìm một người chuyển lời ấy mà!

Giang Châu lấy chiếc hộp thiếc tới.

Nhét vào túi, một suy đoán mơ hồ hiện lên trong đầu.

Người phụ nữ này.

Chắc là Đặng Thúy Hồng.

Nhưng mà... tại sao cô ấy lại bảo mình chuyển lời cho Giang Minh Phàm?

… … …

Chốc lát sau.

Dương Hiểu Vĩ bước ra.

Y đóng cửa xe, khởi động xe, cười hét lên: "Khiến mọi người sợ rồi hả?"

"Chúng ta như vậy cũng là may mắn, gặp phải người mình. Chuyện này nếu đổi lại là người khác, xác định phát để lại chút gì rồi!"

Dương Hiểu Vĩ cũng là một người có nghĩa khí.

Chuyện này nói tới cũng trách y.

Nếu không phải làm trì hoãn một lúc, đã không xảy ra chuyện này!

"Tôi đưa mọi người trở về!"

Dương Hiểu Vĩ cười nói.

20 phút sau.

Xe đến thôn Lý Thất.

Dừng lại ở lối vào của thôn. Trời tối không biết đường, tiếp tục chạy vào trong không dễ lái, sợ rằng vòng mãi không ra lối.

Đến thôn xóm quen thuộc, lúc này ba người mới cảm thấy như sống lại.

Xuống xe, Giang Châu trả tiền xe.

Rồi sau đó mò đường về nhà trong đêm tối.

Vùng núi về đêm, còn có chút lạnh.

Mưa nhỏ hạt xen lẫn gió lạnh tạt vào mặt, đầu óc hắn càng ngày càng tỉnh táo.

Chuyến này.

Tuy nói là một phen sợ bóng sợ gió, nhưng cũng đủ khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Tiền tài là vật ngoài thân.

Điều hắn sợ là.

Nếu thực sự ở lại đó, thì mãi sẽ không trở về được.

Hắn còn có vợ.

Còn có Đoàn Đoàn, Viên Viên đáng yêu.

Tim nơi lồng ngực nhảy lên, như đốm lửa thiêu đốt.

Giang Châu ổn định lại tâm trạng, chạy một mạch trở về thật nhanh.

Lúc về đến nhà, ngoài sân đã tối đen kịt.

Hôm nay lúc ra ngoài, Giang Châu không có nói với Liễu Mộng Ly là mình sẽ về.

Anh cả Giang Minh vẫn để cửa cho hắn như thường lệ.

Giang Châu đẩy cửa bước vào.

Tim hắn rất rối bời và hỗn loạn, cảm giác vui mừng cực lớn vì sống sót sau tai nạn bủa vây lấy hắn lúc nào.

Chân hắn có hơi không vững.

Xăm xăm đi thẳng vào trong nhà.

Liễu Mộng Ly nghe thấy tiếng động, lập tức bị đánh thức. Cô nhanh chóng đứng dậy, bật đèn lên. Vừa nhìn liền thấy Giang Châu đang đứng ngoài cửa.

"Giang, Giang Châu?!"

Cô giật mình.

Thậm chí quên mất mình đang chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh.

"Anh, anh làm sao vậy?"

Giang Châu trước mắt.

Cả người từ trên xuống dưới giống hệt như bò ra từ vũng vùn vậy.

Ướt nhẹp.

Chiếc áo Trung Sơn màu xanh lam, pha lẫn bùn đất.

Trên đầu dính mưa, trên mặt cũng lấm bùn.

Nhưng mà, duy chỉ đôi mắt, đỏ ngầu, nhìn chằm chằm mình.

Hắn siết chặt nắm tay, một lúc sau mới nặn được vài chữ từ trong cổ họng.

"Vợ, anh về rồi..."

Cũng cho đến bây giờ.

Giang Châu mới phát hiện, giọng nói của hắn khàn khàn đến đáng sợ.

Hắn bước tới, muốn ôm Liễu Mộng Ly, nhưng cơ thể quá bẩn, nên hắn chỉ giơ tay ra giữa không trung rồi lại thu trở về.