Giang Thấm Mai đi qua cánh cổng sắt, lướt qua sân, đến trước cửa nhà của mình.
Đến trước cánh cửa gỗ sơn xanh cũ kỹ.
Giang Thấm Mai đang định vươn tay gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên những thanh âm khó hiểu, khó tả.
Đều là người lớn.
Nghe xong là hiểu rõ có chuyện gì xảy ra trong đó.
Huống hồ.
Người ở trong kia, còn là chồng của cô.
Sắc mặt Giang Thấm Mai ngay lập tức trở lên tái nhợt.
Mặc dù Giang Châu cảm thấy có lỗi với cô.
Nhưng.
Đây chính là cách tốt nhất..
"Chị hai? Sao vậy?"
Hắn cố ý giả vờ kinh ngạc trợn to hai mắt, nghiêng người nghe ngóng, khi nghe thấy động tĩnh bên trong liền thấp giọng kinh ngạc nói: "Cái này… đây không phải là anh rể sao?!"
Toàn thân Giang Thấm Mai cứng đờ.
Đầu óc cô trống rỗng, cô cắn chặt môi không nói được lời nào.
"Tên súc sinh này!"
Giang Châu chửi nhỏ một tiếng..
Sau đó đột nhiên nhấc chân đạp mạnh một cái.
"Ầm!"
Giây tiếp theo.
Tiếng va chạm mạnh vang lên, kèm theo đó là cánh cửa gỗ màu xanh lá cây cũ kỹ bị đá tung ra.
Trong nhà.
Một âm thanh chửi thề đầy bối rối và tức giận phát ra.
Ánh sáng tràn vào.
Cả đám lập tức nhìn thấy có hai người đang quấn lấy nhau ở trên giường.
Triệu Mỹ Vinh lập tức kinh hô một tiếng, kéo chăn bông quấn lấy mình.
"Minh Quý!"
Cô hô lên một tiếng.
Cái tiếng hô thẹn thùng cùng oán trách kia như một nhát dao cứa thẳng vào tim của Giang Thấm Mai.
Trước mặt cô chính là người nam nhân mà mình hồi trước đã đặt cược cả đời để trốn theo cùng.
Cô phản bội cha mẹ, bỏ đi tất cả để cùng kẻ trước mặt kia đến Phí Thành lăn lộn làm ăn.
Cô cũng đã từng ngủ ngoài đường, nhặt những chiếc màn thầu người khác vứt đi.
Cho dù bản thân quanh năm suốt tháng phải ăn rau dại, thì cũng phải mua món đầu heo kẻ kia thích ăn nhất cho hắn.
Sinh hai đứa bé cho hắn.
Nỗ lực hết thảy vì hắn.
Nhưng bây giờ.
Hắn ở trước mặt mình, ngủ với người phụ nữ khác.
Toàn thân Giang Thấm Mai bắt đầu run rẩy.
Hốc mắt cô đỏ bừng.
Cơn giận dữ ập đến, nhưng nửa chữ cô cũng không thốt ra được khỏi miệng.
Trịnh Minh Quý sau khi sửng sốt một chút, liền lập tức bình tĩnh lại.
Y chửi ầm lên.
Lập tức mặc quần vào.
"Con mụ kia, trở về không biết gõ cửa sao?!"
Trịnh Minh Quý tức giận mắng, "Dọa lão tử phát sợ, xử lý kiểu gì bây giờ?!"
Giang Châu khịt mũi.
Giận quá hóa cười
"Cái vật của ngươi, giữ lại thì có ích gì?"
Hắn sải bước đi vào, không đợi Trịnh Minh Quý kịp phản ứng thì đã giơ chân lên, đạp thẳng vào mệnh căn của y!
Động tác của Giang Châu cực kỳ hung ác, vừa nhanh vừa chuẩn.
Mặt Trịnh Minh Quý tái nhợt lại.
"Quái! Ngươi, ngươi đánh lão tử! Đồ khốn kiếp, ngươi..."
Hắn cắn răng nghiến lợi nói. Nhưng còn chưa nói hết thì…
Một bóng đen đã lao tới trước mặt y, ba người mà y chưa từng thấy bao giờ, lúc này đã vây quanh y, dùng quả đấm lớn đánh cho y một trận thay cho lời chào hỏi!
Những người này.
Nhìn thoáng qua là biết là người luyện võ..
Chỗ hạ thủ vừa xảo trá lại vừa tàn nhẫn.
Trịnh Minh Quý lúc đầu vẫn còn ôm đầu lớn tiếng chửi bới.
Sau đó, nửa chữ cũng không thốt ra được.
Nằm rạp trên mặt đất như một con chó chết.
Giang Châu đứng bên cạnh.
Ra hiệu cho cả ba lùi lại.
Hắn bước tới, chậm rãi ngồi xổm xuống, vẻ mặt lãnh đạm pha chút tàn nhẫn nhìn y.
"Trịnh Minh Quý, sau này nếu ngươi mà còn dám động đến một sợi tóc của chị hai ta, thì có tin ta có thể làm cho cả đời ngươi không đứng dậy nổi không?"
Loại người này.
Phải đánh một lần cho phục.
Trịnh Minh Quý thở hổn hển hai cái, ai oán hai tiếng, xem như đã đáp ứng.
Triệu Mỹ Vinh trên giường bị dọa đến thở mạnh cũng không dám.
Có một nhóm người ở ngoài cửa, nguyên một đám nhòm vào bên trong.
"Ai nha! Đó không phải là con dâu của Lão Hoàng sao? Sao lại trần chuồng ngủ trên giường của Minh Quý vậy?"
"Chậc chậc chậc! Không biết sao? Hai người này lúc đi làm đều mắt đi mày lại! Nhìn là biết có gian tình! Nhìn đi! Bị phát hiện rồi! Bị đánh cho tơi bời!"
"Đánh hay lắm! Đây là quả báo! Trước đây Minh Quý đánh Thấm Mai cũng không ít! Một cô gái tốt như thế kia, không nên chịu khổ như vậy!"
…
Tiếng thảo luận tuy rất trầm thấp nhưng lại cực kỳ sôi nổi.
Giang Thấm Mai đứng tại đó.
Nước mắt cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Cô che mặt khóc nức nở, nước mắt chảy qua kẽ tay, bỏng rát.
Năm mười bảy tuổi, cô gặp Trịnh Minh Huệ.
Sinh con cho y năm mười chín tuổi.
Những năm này.
Mỗi lần bị đánh, bị mắng, cô luôn nhớ đến ngọt ngào thuở ban đầu.
Đều tự nói với bản thân rằng một điều nhịn là chín điều lành.
Tốt xấu gì thì cũng phải nuôi lớn Đại Phi Tiểu Phi.
Suy cho cùng, một đứa trẻ cũng không thể sống thiếu cha được.
Nhưng mà.
Những ngày này cô bỗng dưng lại cảm thấy không thể chịu nổi nữa?
Cô đã làm việc chăm chỉ để cống hiến cho gia đình, và nghĩ rằng cả đời cô có thể dựa vào người đàn ông đó.
Thế mà bây giờ người đàn ông kia đang ngủ với người phụ nữ khác trên chính chiếc đệm cô đã bỏ tiền ra mua.
Đôi uyên ương trên chiếc đệm kia, là lúc hai người cưới nhau, cô đã tự tay thêu nó!
"Chị hai."
Giang Châu đưa tay ra, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Đi thôi, lát nữa em sẽ kêu người đưa Đại Phi Tiểu Phi đến chỗ của em."
Giang Thấm Mai buông tay.
Trên khuôn mặt khô khốc kia, là nước mắt xen lẫn sự tuyệt vọng.
Cuối cùng cô cũng không nhìn Trịnh Minh Quý nữa, mà gật đầu xoay người rời đi cùng Giang Châu.
Người xem cuộc vui trong nhà vẫn tiếp tục xem.
Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, cõng Trịnh Minh Quý đi đến bệnh viện.
Triệu Mỹ Vinh co ro trong chăn bông, sau khi mặc quần áo xong liền bước ra, sửa sang lại tóc rồi nói:
"Minh Quý cùng vợ hắn đã không hợp nhau từ lâu!
Lão Hoàng và ta cũng nhất trí về việc ly hôn!
Ta cùng Minh Quý, chỉ là vấn đề thời gian thôi! Có gì để xem chứ?!"
…………
Giang Châu để Hầu Tử sửa lại một gian nhà trệt, ngay ở bên cạnh nhà máy may Thanh Thanh.
Sau khi Giang Thấm Mai bước vào, liền không bước ra nữa.
Đợi Đại Phi, Tiểu Phi đi học về, Hầu tử lại đón hai đứa về đây.
Hai đứa trẻ bị đánh đập quanh năm.
Luôn rụt rè khi nhìn thấy người khác.
Giang Châu nhìn hai đứa nhỏ.
Hắn bước đến, xoa đầu hai đứa nhỏ cười nói.
"Đại Phi, Tiểu Phi, hai cháu đã lớn rồi, đã là nam nhân rồi. Phải học cách bảo vệ chính mình cùng bảo vệ mẹ, có hiểu không?"
Hai đứa nhỏ ưỡn ngực lên một chút.
Cơ thể mỏng manh, nhưng chắc chắn.
"Hiểu!"
"Chúng cháu sẽ bảo vệ mẹ!"
Hai đứa trẻ nói xong, Giang Châu liền đưa chúng vào phòng.
Còn hắn đứng ở cửa ra vào.
Sau khi Đại Phi Tiểu Phi bước vào, rốt cuộc hắn cũng nghe thấy tiếng khóc của Giang Thấm Mai.
Lúc này Giang Châu mới hoàn toàn yên tâm.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Trời đã tối.
Tia sáng cuối cùng cũng dần dần bị lụi tàn dọc theo đường chân trời.
Hắn quay đầu nhìn lại về phía cánh cửa.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Đối với chị hai mà nói.
Đêm dài đã qua.
Buổi sáng ngày mai, mặt trời vẫn mọc lên như cũ.
Đó mới là tái sinh.
…………
Sau một ngày.
Trịnh Minh Quý đã xuất viện.
Những người đánh y đều là người Giang Châu cố ý tìm đến.
Tuy đau đớn, nhưng nó không làm tổn thương đến điểm quan trọng.
Giang Châu vốn là định cân nhắc đến việc tiễn Trịnh Minh Quý vào trong phòng giam, nhưng nghĩ lại thì Đại Phi Tiểu Phi cũng là con của y.
Có một người cha trong tù, tin đồn đấy mà ở trong thời đại này với một đứa trẻ thì không khác gì một con dao kề cổ.
Nó sẽ tồn tại suốt đến sau này.
Đánh y một trận.
Giải tỏa cơn giận và hoàn toàn khiến chị hai triệt để hết hy vọng..
Chỉ có cách này mới là tốt nhất.
Khi Giang Châu đưa Giang Thấm Mai trở lại để đóng gói đồ đạc.
Trịnh Minh Quý còn tưởng rằng Giang Thấm Mai muốn đến xin lỗi tìm cách hòa giải.