Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 222: Em là vợ của Giang Châu, gia đình của em cũng là gia đình của anh



Trong sân.

Giang Phúc Quốc đang thu dọn đồ đạc của mình.

Tề Ái Phân cũng đã trở lại.

"Hôm nay hai người đi thì mang theo ít rau khô và miến qua."

Tề Ái Phân nói lải nhải, tay chân cũng không nhàn rỗi: "Măng khô cũng đã phơi xong, con có thể mang đi cho anh hai, chị hai ăn cùng."

Giang Châu không nói gì.

Hắn nhìn thoáng qua Giang Phúc Quốc, ngồi xuống, sát bên cạnh ông.

Giang Phúc Quốc đang hút thuốc lá sợi.

Ông cau mày và nhích mông sang một bên.

"Cái gì?"

Ông trừng mắt nhìn Giang Chu, "Tên tiểu tử này, có cái rắm gì muốn đánh mà cứ nín nhịn thế, cứ nói đi!"

Giang Châu nhếch miệng cười.

Bố của hắn.

Tuy là miệng dao, tâm đậu hũ; nhưng để mà thân cận với con cái thì ông vẫn chưa quen..

"Bố, hút thuốc."

Giang Châu đưa một điếu thuốc ra.

Giang Phúc Quốc đã nhận lấy nó.

Khịt mũi nói:

"Nếu là việc kinh doanh thiếu người, thì mai ta và mẹ người tới là được rồi, không phải là chuyện lớn."

Giang Phúc Quốc bỗng nhiên rít hai hơi thuốc lá khô.

Lúc này Giang Trường Bảo đang phụ giúp việc kinh doanh của gia đình.

Tiểu tử này.

Ở Phí Thành làm nhà máy may quần áo, kiếm được nhiều tiền, trong lòng ông giờ sáng sủa như gương.

Trong lòng Giang Châu lập tức cảm thấy ấm áp.

Hắn cười nói: "Bố à, bố với mẹ thích chờ ở chỗ nào thì chờ ở chỗ đấy. Bên chỗ con không thiếu người, không cần giúp.

Con chỉ muốn hỏi bố một việc."

"Việc gì vậy?"

Giang Phúc Quốc nghi ngờ nhìn hắn.

"Trong ngôi nhà gỗ của thanh niên tri thức thôn chúng ta, ai phụ trách việc nấu nướng vậy?"

Giang Phúc Quốc nói: "Là ủy ban thôn."

Giang Phúc Quốc gõ gõ tẩu thuốc.

Mặc dù không hiểu tại sao con trai lại hỏi chuyện này, nhưng ông vẫn đáp: "Trước đó là vợ của chú Trương nấu cơm, nhưng sau khi vợ mất, chú Trương đã thế chỗ. Mấy cái công điểm chăn nuôi lừa của mấy thanh niên tri thức đều là do chú Trương trông giữ hộ. "

Giang Châu sửng sốt.

"Trương Tài Thắng sao?"

Giang Phúc Quốc trừng mắt nhìn hắn.

"Chú Trương của ngươi là kẻ đáng thương, ngươi đừng có mà đánh chủ ý lên chú ấy, nghe không?"

Giang Châu vội vàng gật đầu.

Bất lực giang hai tay nói: "Ba, đừng lo lắng, con có khi nào đánh chủ ý lên chú ấy đâu?"

"Hừ!"

Giang Phúc Quốc hừ một tiếng: "Hồi đó ai đã ăn trộm cá của chú Trương? Hồi còn nhỏ ngươi còn bỏ thuốc trừ sâu vào thức ăn cho gà của chú Trương nữa? Đúng là một tên tiểu tử khốn nạn!"

Giang Châu càng nghe con mắt càng trợn tròn.

Đây đều là những thứ hắn làm sao?

"Khụ khụ..."

Giang Châu lập tức đứng lên.

"Con đi tìm chú Trương!"

Giang Châu nói xong liền lập tức đứng dậy, sải bước ra khỏi cổng sân.

Đến thẳng nhà Trương Tài Thắng.

Trương Tài Thắng đang ngồi ở trước cửa.

Ông đang cầm lọ thuốc diệt chuột trên tay, bóp một ít thuốc diệt chuột vào trong búp ngô non.

Thấy Giang Châu đến.

Ông lập tức ngẩng đầu lên, phủi tay nói: "A, sao cháu lại ở chỗ này?"

Trương Tài Thắng nói: "Tìm chú lái xe sao? Để chú đi rửa tay!"

Ông nói rồi định đi rửa tay.

Giang Châu vội vàng nói: "Chú Trương, không phải là lái xe lừa!"

Lúc này hắn nhìn về phía Trương Tài Thắng.

Cảm thấy có một chút tội lỗi.

Trước đây hắn từng làm ra nhiều chuyện khốn nạn như vậy sao?

"Chú, cháu muốn hỏi một chuyện!"

Giang Châu nhoẻn miệng cười.

"Chuyện gì, cháu nói đi."

"Ừm, cháu muốn hỏi về một người."

Giang Châu nói rồi đưa một điếu thuốc qua: "Chú Trương biết Chu Khải Văn không?"

Chu Khải Văn.

Trương Tài Thắng cầm lấy điếu thuốc, suy nghĩ một chút, chợt ông đảo mắt, nhìn về phía Giang Châu gật đầu.

"Chú nhớ rồi, đó là một chàng trai khá cao, bộ dáng đứng đắn, không ít cô gái trong thôn bị anh ta thu hút."

Trương Trường Thắng nói rồi có chút ngập ngừng: "Đáng tiếc, tiểu tử kia cũng không phải nam nhân tốt. Chú đã thấy nhiều cô gái bước ra khỏi phòng hắn.

Ai, chà đạp không ít cô nương..."

Trương Tài Thắng thở dài.

Thời nào cũng có mấy tên cặn bã.

Năm đó

Chu Khải Văn đến thôn Lý Thất với tư cách là thanh niên tri thức xuống nông thôn.

Bộ dáng đứng đắn, thân cao lớn, lại xuất thân từ thủ đô, làm cho không biết bao nhiêu tiểu cô nương nhung nhớ.

Giang Châu híp mắt lại.

"Còn Đặng Thúy Hồng thì sao?"

Giang Châu giả vờ thản nhiên nói: "Sao cháu nghe nói con gái nhà dì Trương cũng có quan hệ với anh ta?"

"Ý cháu là Đặng Thúy Hồng, người làm giáo viên ở trên huyện đấy á?"

Trương Tài Thắng hỏi.

Giang Châu gật đầu.

"Đúng thế!"

Trương Tài Thắng gật đầu.

"Tên kia lấy việc cặp kè với mấy cô gái làm niềm vui, hơn nữa cô nương nhà họ Đặng cũng đối tốt với hắn. Hồi đó, chú nấu ăn ở đấy, thấy hai người thường xuyên ăn cùng nhau. Nếu mà có thức ăn mặn Chu Khải Văn đều đưa đến cho Đặng Thúy Hồng! "

Giang Châu trầm mặt một lát.

Trong nội tâm đã có chút cân nhắc.

Hắn đứng dậy rồi chào tạm biệt Trương Tài Thắng.

Trương Tài Thắng lập tức đứng lên ngăn hắn lại.

"Cái này… ngày mai cháu có lên thị trấn không?"

Trương Tài Thắng hỏi.

Tưởng Chu gật đầu cười nói: "Có. Chú à, có phải chú có gì để cháu mang đến cho chị Mỹ Vân phải không?"

Trương Tài Thắng ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Lúc trước, chú lên lên núi đặt bẫy, bẫy được một con lợn rừng. Chú làm một ít thịt gác bếp, thịt lợn rừng này thơm, ăn rất ngon, chú đinh mang cho cô ấy một ít."

Trương Tài Thắng nói.

Rồi lập tức đi rửa tay.

Ông bước vào nhà, lấy ra mấy miếng thịt ba chỉ được xâu bằng dây cỏ.

"Cầm lấy hai miếng ở chỗ này mà ăn, dù gì thì chú cũng phải nhờ cháu giúp, đừng ngượng ngùng. Thịt lợn này lấy ở trên núi, không tốn tiền đâu. Việc này cũng đừng khách khí với chú, được chứ?"

Giang Châu gật đầu.

Hắn đưa tay ra nhận lấy, rồi cười nói: "Cảm ơn chú!"

Mấy xâu thịt trĩu nặng.

Tất cả đều là tâm ý của Trương Tài Thắng.

Giang Châu tạm biệt ông rồi trở về nhà.

Liễu Mộng Ly đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Giang Châu trở về, cô đã bước nhanh tới.

"Thế nào?"

Cô hỏi, nhìn Giang Châu với vẻ mong đợi.

Giang Châu mím môi, cúi xuống và hôn lên má cô.

"Không hỏi được gì hữu dụng."

Giang Châu nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi."

Mặc dù Liễu Mộng Ly có chút mất mát.

Nhưng cô vẫn lắc đầu với nụ cười trên môi.

"Không sao đâu, đã lâu lắm rồi, mới hỏi việc khẳng định cũng không được rõ ràng.

Em không vội, anh đừng lo lắng."

Giang Châu biết cô đang tự an ủi mình.

Lúc này hắn mới kéo cô vào trong, nói: "Em đã hỏi người đưa thư trong thôn chưa? Có thư gửi qua lại từ thành phố Thượng Hải không?"

Liễu Mộng Ly lắc đầu.

"Không có."

Bầu không khí hơi trầm xuống.

Giang Châu không kìm được nên lại cúi người xuống hôn lên đầu cô.

Hai người bước vào sân, Giang Châu đặt miếng thịt xông khói lên bàn rồi dặn dò Tề Ái Phân một hồi.

Sau đó, lại bất ngờ kéo Liễu Mộng Ly vào phòng.

"Sao vậy?"

Liễu Mộng Ly giật mình, tưởng rằng đã xảy ra chuyện.

Giang Châu giữ lấy vai cô, nhìn cô chăm chú.

"Đợi mọi thứ xong xuôi, chúng ta đến thành phố Thượng Hải nhé."

Giang Châu nói khẽ.

Toàn thân Liễu Mộng Ly cứng đờ.

Cô không dám tin liếc nhìn Giang Châu.

"Anh, ý anh là... đến, đến thành phố Thượng Hải?"

Cô thì thầm.

Đôi mắt cô bỗng đỏ hoe.

Giang Châu gật mạnh đầu.

Đưa tay ra từ từ lau đi hơi nước trên mắt cô.

Tờ báo dán nơi cửa sổ bị rách ra một vài vết nứt.

Ánh nắng tươi sáng chiếu thẳng vào, rực rỡ cùng ấm áp.

Nó chiếu vào đôi mắt hắc bạch phân minh của Giang Châu.

"Em là vợ của Giang Châu, gia đình của em chính là gia đình của anh."