"Lần sau ba nhất định sẽ đem hai con theo, được chứ?"
Hắn nói rồi chỉ vào chiếc xe đạp dựng ở đầu ngõ.
"Chờ chút nữa, bố đưa Đoàn Đoàn Viên Viên đến cung-tiêu xã mua đồ ăn! Chịu không?"
Nghe thấy có đồ ăn.
Hai tiểu bảo bối ngay lập tức nín khóc.
Bởi vì quá ủy khuất nên lỗ mũi vẫn thở phì phò.
Viên Viên làm bộ đáng thương đến gần cọ cọ vào lồng ngực Giang Châu.
"Ba ba, không được gạt người, nghoéo tay ngoéo tay."
Trái tim Giang Châu nghe vậy liền tan chảy.
Hắn lập tức vươn tay ra ngoéo tay với hai tiểu bảo bối.
………………
Tiến độ của nhà máy số 3 rất nhanh.
Tổng cộng gần đến 200 công nhân, tiến độ cực kỳ gấp rút.
Những chiếc quần loe trong kho cũng dần dần chất thành đống.
Nhưng mà.
Trần Đông Nhĩ vẫn đang rất để tâm.
Những chiếc quần ống loe này mặc dù được bị đánh cắp từ xưởng may Thanh Thanh.
Nhưng mà.
Không ai có thể đảm bảo được triển vọng bán hàng của đống quần này.
Ông đã ra quyết định.
Trong giai đoạn đầu sản xuất 1000 cái trước đã, để cùng nhà máy Thanh Thanh tranh đoạt làn sóng đầu tiên trên thị trường.
Lúc đó dù khó bán, hay thiết kế sai, ông cũng không lỗ quá nhiều.
Dừng lỗ đúng lúc.
Đây chính là cách ông kinh doanh.
Trần Đông Nhĩ cực kỳ tự tin.
Tin rằng mình đã chuẩn bị vẹn phần.
"Cốc cốc..."
Có tiếng gõ cửa.
Trần Đông Nhĩ bình chân như vại nâng bình trà lên, nói: "Mời vào."
Lưu Kỳ Long đẩy cửa bước vào.
Sắc mặt hiện rõ lên vẻ khó coi.
"Có chuyện gì vậy? Bị bắt rồi sao?"
Trần Đông Nhĩ cau mày hỏi.
Lưu Kỳ Long gật đầu.
"Vì lần trước chị Triệu đã đánh cắp bản thiết kế từ xưởng may Thanh Thanh, nên họ đã trông giữ cực kỳ nghiêm ngặt."
Lưu Kỳ Long nói: "Hôm nay để Tiểu Lục Tử đi, xem có thể ăn trộm một chiếc quần về không, nhưng lại bị bắt lại."
Trần Đông Nhĩ nghe vậy liền vung tay vung chân.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Bọn họ có đánh người không? Có nghe được phong thanh gì ở bên trong không?"
Để có thể độc đại kinh doanh xưởng may ở Phí Thành
Trần Đông Nhĩ đã bao cả hắc bạch.
Nếu mà đánh người.
Thì sẽ nhân cơ hội này.
Trực tiếp ném đối thủ vào tù!
Thế là ngụm khí này sẽ được xuất ra!
Lưu Kỳ Long sắc mặt khó coi, lắc đầu.
"Nghe nói ban đầu định đánh người. Nhưng mà ông chủ nhỏ đến thì không đánh nữa, mà trực tiếp đưa tới đồn cảnh sát."
Nói xong cả hai đều tiếc nuối.
Bọn họ đều có quan hệ với cục của thành phố.
Muốn điều động, chỉ cần một cuộc điện thoại.
Kết quả.
Lại biến khéo thành vụng.
Nếu bị bắt lại thì cũng thôi đi, đằng này vừa mới bị thẩm vấn đã khai tuốt tuồn tuột!
Lưu Kỳ Long giận đến mức không biết phát tiết kiểu gì.
Cái tên Tiểu Lục Tử này.
Trong đầu toàn là nước à?
Mặt Trần Đông Nhĩ đen lại như đáy nồi.
Ông chủ nhỏ của bên kia.
Đến cùng là cái đạo gì?
Ông bắt đầu trầm mặc.
Uống xong hai ngụm trà, ông liền nói: "Vậy thì đầu tiên phải kiềm chế một chút, cậu đi gọi một cuộc điện thoại, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm."
Ước chừng hai ngày nữa, quần ống loe của họ sẽ được tung ra thị trường".
Trần Đông Nhĩ nói rồi híp híp mắt, xùy một tiếng.
"Cửa của cửa hàng bách hóa, cũng không dễ vào như vậy đâu..."
~~~
Thời gian trôi qua.
Sau khi làm việc với cường độ cao.
Trong mấy cái nhà kho lớn, quần ống loe cuối cùng đã chất đầy thành đống.
Mà lúc này
Gió mùa hạ đã thổi qua.
Trào lưu bên Quảng Châu cũng đã được đưa đến đây.
Kính mát, quần ống loe, áo sơ mi ô vuông đang dần trở nên phổ biến.
Cái nhìn của nhiều người về quần ống loe cũng đã thay đổi.
Từ lúc mới đầu bài xích.
Theo sự lên ngôi của xu hướng, việc sở hữu một chiếc quần ống loe lại đã trở thành niềm mơ ước của rất nhiều chàng trai cô gái.
Tiếc là.
Quảng Châu quá xa.
Chi phí vận chuyển quá đắt.
Họ chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Ngày 20 tháng 7.
Hôm đó
Trời chạng vạng tối.
Giang Châu đang cùng Giang Minh và những người khác đang lên kế hoạch đại khái về tuyến đường vận chuyển và vị trí bán hàng.
Đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân lo lắng của Vu Tự Thanh từ ngoài cửa.
Trong phòng.
Mấy người ngẩng đầu nhìn lên.
Thì thấy Vu Tử Thanh vội vàng chạy tới.
"Cháu trai lớn, không xong rồi!"
Ông lo lắng đến nỗi không có thời gian lau mồ hôi trên trán.
Vừa thở hổn hển, ông vừa vịn vào bàn.
Giang Châu bình tĩnh nói.
"Chú, từ từ nói, đừng có gấp."
Vu Tự Thanh hít sâu vài hơi, rồi mới nói: "Hôm nay chú đến bốn cửa hàng bách hóa ở Phí Thành, tất cả đều không nhận quần của xưởng may chúng ta!"
Giang Châu sửng sốt.
"Các thủ tục đã hoàn thành chưa?"
Ở thời đại này
Nếu muốn bày bán quần áo của mình tại cửa hàng bách hóa, phải đi làm thủ tục.
Điều quan trọng nhất là những thứ bán ra phải là của một đơn vị công lập.
Nói cách khác.
Phải có giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ nghiêm ngặt.
Đây cũng là lý do tại sao ở trong thời đại ngày nay, nếu muốn phát triển doanh nghiệp của mình trở lên lớn mạnh thì phải có danh tiếng của đoàn thể.
Miễn là các thủ tục đầy đủ.
Yêu cầu phê duyệt trước hai ngày, là sẽ sớm được phê duyệt.
Việc bán hàng sẽ bắt đầu vào ngày kia.
Giang Châu đặc biệt yêu cầu Vu Tử Thanh hôm nay đi xét duyệt.
Đi từ sáng sớm và giờ mới trở lại, nhưng mà thế nào lại không được xét duyệt?
"Chú đã đem tất cả!"
Vu Tự Thanh cuống lên: "Chú đã mang theo tất cả thủ tục, tiền bạc, còn cả quần của chúng ta. Tiếc là người ta không cho chúng ta trình báo gì cả mà đã trả lại rồi!"
Ông vừa buồn bã vừa Nghi hoặc: "Điều này hoàn toàn không hợp lý!"
Mấy người đứng ở đây.
Nghe xong liền cùng nhau trầm mặc.
Giang Minh cắn chặt răng, trên trán nổi lên gân xanh.
"Cái quái gì vậy, khinh người quá đáng!"
Anh không nhịn được..
Văng ra một tràng câu chửi.
Giang Châu nhìn Vu Tự Thanh, trầm ngâm một lát rồi nói: "Trần Đông Nhĩ ở Phí Thành ở nhiều năm như vậy, quen biết quan hệ của ông ta chắc chắn là mạnh hơn chúng ta. Ước chừng đây là câu chào hỏi của ông ta, chơi chiêu ngáng chân làm chúng ta vấp ngã."
Vu Tử Thanh cau mày.
"Chú biết rồi!"
Nghĩ tới nghĩ lui, thì ngoại trừ Trần Đông Nhĩ ra, thì không còn người nào khác.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Giang Minh trầm giọng nói: "Nếu không thì để anh đi tìm hắn."
Giang Châu bị chọc cười.
"Anh cả à, anh tìm được ông ta rồi thì làm cái gì? Đánh chết ông ta, sau đó bị bắt vào tù, rồi ngày nào em cũng tìm người đến đưa cơm cho anh à?"
Giang Châu trêu chọc: "Không đáng đâu."
Giang Minh: "..."
Anh làm gì có cái ý nào?
Đi cầu người tốt hơn là đi đánh người mà.
Giang Châu mỉm cười.
Hắn liếc nhìn mọi người nói: "Không có gì phải lo lắng".
Nếu con đường này mà không đi được.
Thì sẽ luôn có con đường thứ hai
"Chất lượng tốt, dù sao cũng sẽ phát sáng."
Giang Châu cười nói.
Phải nói rằng trước kia, hắn cũng không có cách nào quang minh chính đại bày bán quần ở trong cửa hàng bách hóa.
Nhưng bây giờ.
Nhà máy may Thanh Thanh đã có cái biển là một đơn vị công lập.
Áp dụng chính sách nông thôn vây quanh thành thị, luôn là đúng đắn.
Bày thêm mấy cái sạp hàng nhỏ rồi rao bán, cũng không sợ bị tra xét thủ tục không đầy đủ.
Chỉ cần nói rằng cửa hàng bách hóa không cho quần của mình vào để bày bán, sau đó tùy họ quyết định xem là đúng hay sai.
Chẳng lẽ lại còn tra xét đến cả bản thân mình nữa hay sao?
Cái quần tây của Trần Đông Nhĩ được bán trong cửa hàng bách hóa kia.
Giá cả cao, hình dáng sai lệch, khi mặc vào thì sẽ thấy có gì đó không đúng.
Nếu mà để mang ra so sánh với sản phẩm chính gốc của mình thì....