Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 228: Quần chúng kích động, trả lại hàng



"Ơ? Trong tay cô đang cầm quần của xưởng may số 3 đấy sao?"

Một cô gái tò mò liếc nhìn người kia.

Vừa nhìn.

Phát hiện thấy đối phương đang cầm một chiếc quần giống hệt với mình!

"Đúng vậy! Ai không phải chứ!"

Người đó cuống cuồng nói: "Một người bạn của tôi, nói là đã mua một chiếc quần ống loe trước cửa hàng bách hóa, tôi thử mặc vào một chút, kiểu dáng đúng là đẹp! Tôn rõ vóc dáng! Lúc ấy tôi mới mua! Kết quả hôm qua về mặc vào, cảm thấy không thoải mái lắm!"

"Đối chiếu với chiếc của người bạn của tôi, quả thật là không thể so bì! Quần lớn kinh khủng, đi một bước thõng một bước! Quá lấm bẩn!"

Giọng nói của hai người không nhỏ.

Không ít người xung quanh đều nghe thấy.

Lập tức đem ra so sánh, tất cả mọi người đều định thần lại.

Cái, cái quần này không đúng!

"Phải đấy phải đấy! Không nói đến dài ngắn, chỉ nói đến vị trí nút đã không đúng rồi! Nút của chiếc của bạn tôi có mặt sáng, ánh sáng chiếu vào một cái, đẹp mắt làm sao! Nhưng cái quần này của tôi, mặt nút tối, vị trí gài trên mắt cá chân, mặc vào ngắn cũn cỡn, nhìn xấu chết được!"

"Chuyện này là sao vậy hả? Hôm qua tôi đặc biệt đến cửa hàng bách hóa mua mà! Nghe nói là quần của xưởng may số 3, tôi mới yên tâm. Cái quần này làm sao vậy, sao không đẹp bằng quần ở sạp hàng trước cửa?"

"Đúng là càng nghĩ càng tức mà! Cái quần này, giá 10 tệ một chiếc đấy chứ! Có rẻ đâu! Tiền tôi để dành 2 tháng chứ ít gì!"

~~~

Đám đông kích động.

Theo thời gian trôi qua.

Ngày càng nhiều người tụ tập trước cửa hàng bách hóa.

Đợi đến 8 giờ, cửa vừa mở ra, đám đông tràn ào ào vào cửa hàng bách hóa.

Cửa hàng vừa mở cửa.

Thấy nhiều người tiến vào như vậy, nhân viên bán bàn còn tưởng họ đến đây để mua quần, lập tức vẫy tay chào.

Cất cao giọng hét lên: "Đủ quần, trong kho vẫn còn, các đồng chí, mua quần từ từ, đừng gấp!"

"Đúng vậy đúng vậy! Các đồng chí, mua quần xin xếp hàng! Đừng chen chúc! Quần của xưởng may số 3 chúng tôi được đảm bảo, chất lượng tốt, tuyệt đối..."

Thế nhưng.

Lần này.

Giọng nói lớn đã bị ngắt quãng trước khi nói hết lời.

"Tốt gì mà tốt?!"

Đều là người trẻ tuổi, nổi giận đùng đùng, mở miệng mắng mỏ: "Chính vì coi trọng thể diện của xưởng may số 3 mấy người mới tới mua quần của mấy người. Nhưng mấy người nhìn xem tình huống gì đây?! Cái quần này, rộng thùng thình lại không đẹp, chẳng chút tôn đường cong, nào còn là quần ống loe? Chỉ đơn giản là một cái quần khốn nạn mà! Hoàn lại tiền! Ông đây không cần nữa!"

Nhân viên bán hàng sửng sốt.

Không đợi cô ấy mở miệng.

Hết đợt này đến đợt khác, âm thanh dồn dập như sóng đánh.

"Đúng vậy! Trả hàng! Đúng là càng nghĩ càng tức! Để dành tiền hai tháng, chỉ để mua một cái quần ống loe, nghĩ xưởng mảy số 3 của mấy người là xưởng may lớn, nên mới tới đây mua. Làm sao mà hàng lại không đúng mẫu chứ?! Hoàn tiền đi!"

"Tôi chưa mặc một lần đi ra ngoài! Tôi không cần nữa! Tiền của chúng tôi cũng là khó khổ kiếm ra được, không thể nào bị mấy lừa bịp mất trắng như thế được! Trả lại tiền cho tôi! Một xu cũng không được thiếu!"

~~~

Nhân viên bán hàng lập tức bối rối.

Sau khi phản ứng lại, cô ấy nhanh chóng gọi nhân viên bán hàng xung quanh để đến xưởng may số 3 tìm người.

Cục diện này.

Cô ấy chưa từng thấy qua!

Mặc dù kinh hãi trong lòng.

Nhưng cô ấy vẫn cứng rắn hét lên: "Các đồng chí! Có gì từ từ nói, bây giờ chúng tôi sẽ đến xưởng may số 3 gọi người! Xin hãy đợi đồng chí của xưởng may số 3 đến, chúng ta sẽ trao đổi kỹ lưỡng! Không nên kích động!"

~~~

Xưởng may số 3.

Trần Đông Nhĩ ngồi trên ghế, suy nghĩ về chuyện tiêu thụ ngày hôm qua.

Ông ta chợt nhớ ra điều gì đó, cho người gọi Lưu Kỳ Long tới.

Người sau chạy lon ton đến, vừa ăn sáng xong, tiện tay lau dầu trên miệng.

"Trần tổng, gọi tôi có chuyện gì sao? Có phải muốn căn dặn, tăng gia sản xuất?"

Lưu Kỳ Long vội vàng nói: "Đoán chừng một lát nữa quần trong cửa hàng bách hóa bên đó sẽ không đủ bán, chúng ta phải nắm bắt thời gian!"

Trần Đông Nhĩ liếc nhìn y và hỏi: "Hôm qua các cậu có ai đi mua quần ở xưởng may Thanh Thanh không?"

"Có so sánh chưa? Kiểu mẫu giống nhau không?"

Trần Đông Nhĩ cuối cùng cũng nhớ ra, ông ta đã bỏ sót điểm nào.

Hôm qua họ đến cửa hàng bách hóa.

Kết quả là bên kia đã cuốn gói rời đi.

Ban đầu, trong tiềm thức Trần Đông Nhĩ nghĩ rằng, hẳn là nhìn thấy quần của xưởng may số 3 đã được đưa vào cửa hàng bách hóa.

Họ không có doanh số bán hàng, nên thay đổi địa điểm.

Nhưng mà.

Vừa rồi, Trần Đông Nhĩ đột nhiên nhớ ra.

Khi mấy người của xưởng may Thanh Thanh rời đi, ở phía trước sạp hàng rõ ràng còn có rất nhiều người.

Có quần không bán?

Không hợp lẽ thường lắm!

Hôm qua vì lượng tiêu thụ quần sốt dẻo, phấn khích đến mụ mị đầu óc.

Tối về, bình tĩnh suy nghĩ cả đêm.

Trần Đông Nhĩ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Không đúng.

Đám người đó, chắc có chỗ nào đó bất thường!

Lưu Kỳ Long có hơi bối rối trước câu hỏi này của Trần Đông Nhĩ.

Y dừng lại.

Ngay lập tức có chút lúng túng lắc đầu.

"Hôm qua bỗng chốc có quá nhiều người mua quần, tôi không để ý nhiều như vậy..."

Lưu Kỳ Long rụt cổ, nhỏ giọng đáp lời.

Sắc mặt Trần Đông Nhĩ lập tức thay đổi.

Đang định mở miệng mắng chửi.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc..."

Âm thanh này còn có chút gấp gáp.

Trần Đông Nhĩ tức giận nói: "Gõ cái gì mà gõ? Vào đi!"

Cửa được mở ra.

Đó là nhân viên bảo vệ ở cổng của xưởng may số 3.

Cảm giác được bầu không khí không ổn.

Anh ta rụt đầu, nói nhỏ: "Xưởng trưởng, một người phụ nữ ở cửa hàng bách hóa đến, nói là đã xảy ra chuyện, la hét muốn gặp ông!"

Da đầu Trần Đông Nhĩ nổ ran.

"Cho cô ta vào!"

Sau khi nói xong.

Bảo vệ nhanh chóng đi ra ngoài.

Một lúc sau, một cô gái mặc đồng phục làm việc của cửa hàng bách hóa được dẫn vào.

Cô ấy lo lắng đến nỗi trán toát một lớp mồ hôi, nhìn thấy Trần Đông Nhĩ, cô ấy vội vàng nói: "Trần tổng, không ổn rồi! Cửa hàng bách hóa xảy ra chuyện rồi!"

Trần Đông Nhĩ tức giận.

"Chuyện gì? Nói nhanh!"

Cô gái cho biết: "Sáng sớm hôm nay, một đám khách hàng đến cửa hàng bách hóa của chúng ta, nói rằng quần mua hôm qua không đúng, muốn trả lại hàng nữa! Bây giờ tất cả đều đang chen lấn trước cửa hàng, không chịu đi, nhất quyết đòi hoàn trả lại tiền!"

Đồng tử của Trần Đông Nhĩ co rút lại.

Quai hàm cắn chặt, gấp đến độ trán nổi lên gân xanh!

"Hoàn tiền?!"

Ông ta giận đến phun lời thô tục: "Đệch mịa nó, hoàn tiền cái thá gì? Mặc cũng mặc rồi! Trả lại tao bán cho ai đây?!"

Lưu Kỳ Long cũng đơ ra.

Y có chút không dám tin vào tai mình.

Ngay lập tức vô thức lẩm bẩm, rồi lại liếc nhìn nữ nhân viên bán hàng.

"Trả hàng? Cô chắc chắn là trả lại hàng của xưởng may số 3 của chúng ta?"

Nữ nhân viên bán hàng vội vàng gật đầu.

"Đúng vậy đó! Chỉ đích danh là xưởng may số 3 của chúng ta!"

Cô ấy lo lắng không thôi: "Chao ôi! Người đông lắm! Trần tổng, quản lý, hai người mau đi xem đi!"

Sắc mặt của Lưu Kỳ Long vô cùng khó coi.

Y ngẩng đầu lên nhìn Trần Đông Nhĩ.

Lại thấy người sau chợt trừng mắt nhìn mình.

"Nhìn chuyện tốt mà anh làm đi!"

Ông ta tức giận nói, xong rồi sải bước đi ra ngoài.

Thấy Lưu Kỳ Long vẫn đứng như trời trồng ở đó, ông ta lập tức quay lại và hét vào mặt y: "Sao đây! Còn phải đợi tôi mời anh đi hay sao?!"

Lưu Kỳ Long lập tức toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy lon ton theo.

"Đến đây đến đây!"

~~~

Cả đám chạy thẳng đến cửa hàng bách hóa.

Chờ cho đến khi Trần Đông Nhĩ đến.

Toàn bộ cửa hàng bách hóa đã bị bao vây bởi gần 200 người, con kiến chui không lọt.

Thậm chí còn có người kích động đã bắt đầu lao vào trong.