"Cháu chuẩn bị thu xếp vợ con ổn thỏa, rồi sẽ ra đồng siêng năng làm việc, cháu cũng muốn đi theo đồng chí chúng ta, làm giàu bằng con đường cần lao, tuyệt đối không kìm hãm việc xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa của chúng ta!"
Hắn nói những lời này, hù cho Giang Phúc Toàn sửng sốt.
Giang Phúc Toàn vốn còn hoài nghi.
Thế nhưng, nghe Giang Châu đội cái mũ lớn như vậy.
Ông ta lập tức cũng chỉ có thể từ bỏ nghi ngờ.
"Bác cả, bác cứ yên tâm đi, cháu tuyệt đối không khiến Giang gia mất mặt!"
Nói đến mức này rồi, Giang Phúc Toàn cũng không tiện gây sự nữa.
Ông ta cầm lấy cốc sứ mới tinh.
Nhưng lại không có lòng dạ uống nước.
Trong lòng vừa ghen tỵ lại nghi hoặc.
Tay nghề làm giầy của em dâu giỏi cỡ nào, ông cũng rõ ràng.
Thế nhưng, vài đôi giày vải rách, có thể bán được nhiều tiền như vậy?
Giang Phúc Toàn không ngồi yên được nữa.
Ông buông cốc sứ trong tay xuống, vội vàng đi ra ngoài.
"Tao đi về trước! Mày tuyệt đối đừng gây chuyện!"
Dứt lời, bèn trở về nhà mình.
Làm giày vải kiếm được tiền như thế, ông ta sẽ đi bảo bà nhà mình làm vài đôi!
Hắn sống hơn nửa đời người, nhưng cũng không được mấy ngày ăn thịt!
~~~
Sau khi Giang Phúc Toàn trở về.
Liễu Mộng Ly mới dắt Đoàn Đoàn cùng Viên Viên sợ hãi bước ra.
"Vì saoanh không nói với bác số tiền này là chúng ta tự kiếm được?"
Liễu Mộng Ly có chút không cam lòng.
Cô cũng không rõ vì sao.
Lúc này, trong đầu lại hiện lên nhô ra một ý nghĩ khiến làm cô cũng cảm thấy khó tin.
Cô lại không muốn Giang Châu bị người ta xem thường...
"Tiền còn chưa kiếm đủ!"
Giang Châu cười bước tới.
"Buôn bán lá ngải cứu trong hai ngày nay đã không thể làm tiếp, hai ngày nữa, phải đổi một cách làm ăn mới, nói cho ông ta biết, nếu ông ta nhìn chằm chằm chúng ta, thì sao mà làm được."
"Nhưng ông ta nhất định sẽ nói xấu anh trước mặt người khác, anh không quan tâm sao?"
Giang Châu bình thản đáp, hắn giang tay ra, cười nói: "Thế nhưng, nếu anh nói anh buôn bán kiếm tiền, những thứ này đều là anh tự mua, em cảm thấy ông ta sẽ tin?"
Liễu Mộng Ly: "..."
Cũng đúng, nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy, cô cũng tuyệt đối không tin.
"Đợi chúng ta thực sự kiếm nhiều tiền, lời đồn sẽ tự sụp đổ."
"Ai đang nói dối, tự nhiên sẽ rõ ràng."
"Không vội trong nhất thời."
Giang Châu nhìn thấu sự việc.
Sự thản nhiên bình tĩnh nãy, cũng lây sang Liễu Mộng Ly.
Cô rốt cục như trút được gánh nặng, nở nụ cười vui vẻ.
"Ba ba ~ "
"Ba ba đi đâu vậy?"
Hai đứa con nít vội vã chạy về mình ba mình.
Giang Châu vội cúi người xuống bế hai con lên.
"Ba ba đi bắt cá cho Đoàn Đoàn Viên Viên ăn!"
Giang Châu cười chỉ chỉ cái giỏ mình vừa xách về.
Hai đứa con nít vừa nghe Giang Châu bắt cá.
Lập tức chạy bạch bạch tới, muốn cầm giỏ qua.
Đoàn Đoàn Viên Viên nhìn chằm chằm cái giỏ, nhìn một chút, ngẹo đầu nhỏ suy nghĩ một lát, mới thử vươn tay ra, nắm lấy quai giỏ.
"Ai ui!"
Âm thanh trẻ thơ vang lên.
Cô bé dùng hết sức lực còn yếu ớt của mình xách giỏ lên.
Nhưng dù khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cái giỏ nặng chịch vẫn không nhúc nhích một ly.
"Chị ơi, Viên Viên giúp chị, giúp chị ~ "
Viên Viên cũng vươn cánh tay nhỏ bé, nắm lấy bên kia của quai giỏ, hàm răng nhỏ trắng như tuyết răng cắn chặc, dùng sức hỗ trợ kéo giỏ lên.
Phải biết rằng, tuy rau dại trong giỏ không nặng cân.
Thế nhưng thịt heo cùng cá bỏ chung vào một chỗ, ít nhất cũng phải 7-8 cân!
Hai đứa trẻ làm sao có thể xách nổi?
Chỉ thấy hai đứa con nít, dùng sức kéo khiến cả khuôn mặt đỏ lên, song cái giỏ vẫn không nhúc nhích.
Đoàn Đoàn Viên Viên vừa tủi vừa đáng thương nhìn về phía Giang Châu.
"Ba ba, cứu mạng ~ người cứu mạng ~ "
"Ô ô, xách không động, Viên Viên xách không động ~ "