Giang Châu lại đi tìm người để làm một loạt thủ tục, sau đó ký kết thỏa thuận với Trần Đông Nhĩ đang ở trong tù để bồi thường cho Giang Châu bằng xưởng may số ba và hàng loạt hạng mục liên quan.
Giang Châu viết một bức thư hòa giải, vì thế án tù của Trần Đông Nhĩ được giảm đi không ít năm.
Sự tình còn lại của xưởng may số 3, Giang Châu giao lại cho Giang Minh cùng Hầu tử.
Hắn lấy 5.000 tệ từ khoản tiết kiệm bưu điện rồi gửi đến Trần gia thôn. ở huyện Lư Dương.
Theo địa chỉ mà Trần Đông Nhĩ đưa cho, lại hỏi thêm một vài thôn dân, rồi đi thẳng theo con đường cạnh bờ ruộng..
Có một bà lão mặc quần áo vá víu, chân đi một đôi giày rách, đến cả đôi tất cũng khác màu.
Bà lão dẫn hắn đến chỗ một người trong thôn, chỉ chỉ vào người có tên là Hoàng Đại Hương rồi nói: "Chính là bà ấy! Con bà ấy kiếm được rất nhiều tiền, rất là hiếu thuận! Tháng nào cũng sai người mang tiền về cho bà! Chắc là bà ấy không muốn tiêu pha, nếu không thì cũng chẳng cần xuống ruộng trồng rau làm gì!
Bà ấy còn bảo loại rau này con trai bà rất thích ăn!"
Giang Châu nói cám ơn.
Người kia nghe vậy liền nói lời từ biệt rồi xoay người rời đi.
Hoàng Đại Hương đang trồng trọt.
Trong miệng đang lẩm bẩm cái gì đó.
Giang Châu đi tới gần mới nghe rõ, bà đang lẩm bẩm: "Trời có tuyết thì tốt! Củ cải bị tuyết ép ăn mới ngọt, gửi một ít cho Đông Tử, nó thích ăn nhất là món này."
"Dì Hoàng?"
Giang Chu ngập ngừng gọi một tiếng.
Bà lão dừng tay một chút, sau đó mới chậm rãi quay đầu liếc nhìn Giang Châu.
"Cháu tìm cô sao?"
Hoàng Đại Hương đã ngoài bảy mươi, đi đứng cũng không còn được nhanh nhẹn nữa
Chồng bà đã mất nhiều năm, giờ bà đang sống một mình ở Trần gia thôn.
Giang Châu gật gật đầu.
Rồi nở một nụ cười: "Chủ tịch Trần bảo cháu đến tìm dì."
Trần tổng?
Đôi mắt vẩn đục của Hoàng Đại Hương mở lớn, đột nhiên trở nên sáng hơn: "Là Đông Tử sao?"
Bà đặt cuốc xuống và đi theo Giang Châu lên bờ ruộng, có vẻ như bà cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Có chuyện gì vậy? Lại gửi tiền cho dì sao?"
Hoàng Đại Hương cau mày, lắc đầu nói.
"Đã nói bao nhiêu năm rồi, không muốn tiền, đứa nhỏ này chẳng bao giờ nghe lời cả."
"Ở bên ngoài vất vả như thế, sẽ lúc nào cũng nghĩ đến việc gửi tiền về cho mình là thế nào."
Hoàng Đại Hương thở dài rồi lẩm bẩm.
Giang Châu không nói nhiều, chỉ đưa tiền cục trong tay cho bà.
"Dì à, đây là 5.000 tệ, ông Trần nhờ tôi gửi qua."
Giang Châu nói xong.
Hoàng Đại Hương lập tức giật nảy mình.
"Năm nghìn? Nhiều như vậy sao?"
Bà lập tức cất nó đi một cách cẩn thận, rồi cau mày tiếp tục đau lòng lại cảm khái.
"Số tiền này, ta cũng không tiêu loạn, ta giữ hết cho Đồng Tử của ta, sau này nó về cưới vợ cho nó!"
Bà nói xong, ngẩng đầu lên thì đã thấy Giang Châu đang rời đi.
"Này! Ở lại ăn cơm đã! Ở nhà còn có mấy con gà! Chuyến này cậu vất vả rồi!"
Giang Châu lắc đầu từ chối.
Sau khi đi được có hai bước, thì thấy Hoàng Đại Hương run rẩy đuổi theo, hắn vội vàng dừng lại.
"Dì à, sao vậy? Còn chuyện gì nữa sao?"
Hoàng Đại Hương xoa xoa tay.
Bàn tay khô héo, nứt nẻ như vỏ cây.
Mùa đông năm nay, rất lạnh.
"Đông Tử bảo lúc nào nó trở về vậy?"
Hoàng Đại Hương thở dài, rồi lại nặn ra một nụ cười: "Nó rất bận, nhà máy cũng bận, dì biết.
Nhưng mà đến tết thì cũng nên về nhà mà, đúng không? Cháu về, nói hộ dì với nó là đừng đưa tiền về nữa, dì không thiếu tiền đâu. Dì đã ướp thịt ba chỉ cùng cá muối, có cả món tai lợn nhất mà nó thích ăn nhất rồi. Dì đều để phần lại cho nó!
Dì không muốn cái gì khác, chỉ muốn tết năm nay nó về đây, có được không?"
Hoàng Đại Hương nói xong
Giang Châu liền im lặng hồi lâu.
Hắn gật gật đầu, cố nở ra một nụ cười rồi nói với Hoàng Đại Hương: "Dì Hoàng, bao giờ cháu về thì sẽ chuyển lời cho chủ tịch Trần."
Thấy Giang Châu đồng ý, Hoàng Đại Hương liền nở nụ cười.
Giang Châu xoay người, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nóng bỏng trên khóe mắt, rồi lập tức rời khỏi Trần gia thôn.
…
Khi mùa đông đến, Phí Thành luôn lạnh giá đến lạ thường.
Tuyết lớn đã rơi vài lần, năm mới cũng đang đến gần.
Vu Tự Thanh đã đưa mẹ già của mình đến Phí Thành, sang năm anh cũng không có ý định trở về.
Mứt hoa quả được ngâm vào mùa thu giờ vừa vặn được bán ở Phí Thành vào mùa đông..
Về phía Giang Phúc Quốc, ông cùng Tề Ái Phân đang bận đến mức sứt đầu mẻ trán. Ông cũng tìm người nhắn tin qua mấy lần, cuối cùng không bình tĩnh nổi nữa, liền nhắn rằng nếu mà không quay lại thì ông sẽ đến Phí Thành bắt người.
Lúc này Giang Châu cùng Giang Minh mới nhanh chóng giải quyết đống lộn xộn rồi bàn giao công việc của hai xưởng may cho Vu Tự Thanh quản lý.
Cũng may xưởng may số 3 cũng dễ tiếp quản.
Đối với công nhân mà nói, thì cũng chẳng qua là đổi ông chủ mới.
Thế cơ mà khi những khoản nợ lương, trợ cấp đều đã được thanh toán, thì lập tức làm các nàng vui mừng.
Ngay khi bàn giao xong, Giang Châu và Giang Minh cùng Giang Thấm Mai mang cả đại gia đình vội vội vàng vàng trở về huyện Khánh An..
Việc đầu tiên Giang Châu về là chạy tới trường trung học.
Lúc trước hắn đã hứa sẽ giúp dịch sách giáo khoa, nhưng nhà trường thiếu tiền thế nên vẫn chưa kịp kết toán hết cho hắn.
Giang Châu cũng không thiếu tiền, nhưng hắn từ chối nhận tiền đến tận hai lần mà bên kia vẫn không đồng ý nên hắn chỉ có thể nhận lấy số tiền nhà trường còn thiếu hắn.
Giang Châu gửi một bức điện tín cho Giang Thành Tài, để hắn giúp Giang Châu hẹn gặp Trương Thanh.
Trở lại quận Khánh An, Giang Châu bảo anh cả cùng đaij gia đình về trước.
Rồi hắn đến cửa hàng bách hóa của quận mua hai chai rượu, nhân tiện mua thêm 1 cân 2 mỡ lợn rồi đến cửa hàng văn phòng phẩm.
Từ xa, hắn có thể nhìn thấy Trương Thanh đang đứng ở cửa chờ anh.
Giang Châu đi tới, cười nói: "Anh Trương, anh đợi lâu chưa?"
Trương Thanh ngay lập tức cười toe toét khi nhìn thấy Giang Châu.
"Ai nha! Rất là xin lỗi anh, tổng cộng có chục tệ thôi mà lại dây dưa lâu đến vậy!"
Trương Thanh nói xong liền lập tức lấy ra mấy tờ nhân dân tệ đưa cho Giang Châu.
Giang Châu lắc đầu từ chối.
"Anh Trương, tôi không thể nhận số tiền này."
Trương Thanh sững sờ.
"Làm sao vậy? Cái này không phải đã nói rồi sao? Sao bây giờ anh lại không nhận? Số tiền này là trường học đưa cho tôi, nếu anh không nhận thì chả phải tôi phải trả lại sao? Anh cứ nhận đi! Trường trung học Khánh An chúng tôi không thể thiếu anh cái nhân tình này được!"
Giang Châu đặt đồ trong tay xuống đất rồi lùi về phía sau một chút, tiếp tục ngăn cản Trương Thanh.
"Thầy giáo Trương, nghe tôi nói xong đã."
Giang Châu nói.
Trương Thanh lúc này chỉ có thể dừng lại, nghi hoặc nhìn Giang Châu: "Được, vậy anh nói đi! Nếu có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp đỡ, tôi sẽ không từ chối!"
"Thế này. Tôi muốn cùng vợ đăng ký thi tuyển đại học vào mùa hè năm sau. Về tư cách học sinh, tôi có thể phải đăng ký vào trường trung học Khánh An. Anh xem cái này..."
Những lời còn sót, Giang Châu cũng không nói nữa.
Hắn chỉ cười rồi đưa một điếu thuốc qua.
Trương Thanh lúc này đang trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Giang Châu.
Anh ta còn nghĩ rằng tai mình đã nghe nhầm?!
"Cái gì?!"
Đột nhiên có một giọng nói phát ra từ bên trong cửa hàng, vừa ngạc nhiên lại vừa sửng sốt.
"Giang Châu, em muốn học cấp ba á? Đi thi đại học sao?"
Giang Châu tất nhiên không lạ gì giọng nói này.
Hắn xoay người sang một bên, liếc nhìn Giang Thành Tài một chút rồi nhướng mày.
"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Giang Châu cố ý dọa hắn: "Giang Minh Phàm có thể học trung học, còn tôi thì không được sao?"
Giang Thành Tài sợ hãi rụt đầu lại.
"Ồ, Giang Chu, tôi nào có ý gìì?"
Giang Thành Tài xấu hổ cười cười nói.
Hắn khá là xui xẻo.
Trong khoảng thời gian này, Giang Minh Phàm vẫn thường thường gửi điện tín từ thủ đô về, đại khái là hỏi chuyện về Giang Châu.
Đáng tiếc Giang Châu đã lên tỉnh, Giang Thành Tài cũng không biết Giang Châu đang làm cái gì.
Do đó, hầu hết đều trả lời bằng ba từ - không rõ ràng.