"Bằng không không trồng lương thực, lúc giao nộp lương thì phải làm sao bây giờ?"
Liễu Mộng Ly nói xong thì im lặng.
Giang Châu cũng rốt cuộc đã hiểu.
Vào thập niên tám mươi, sự khác biệt giữa hộ khẩu nông thôn cùng lương thực hàng hoá, chính là có phải nộp lương hay không.
Việc nộp lương dựa theo số người trong hộ giao cho công ty lương thực.
Thôn dân trong thôn, hàng năm đều dựa theo chỉ tiêu nộp lương của mỗi hộ gia đình vận đến công ty lương thực trong thôn, lương thực còn dư lại mới có thể giữ lại ăn.
Tuy nói phải cuối năm mới phải nộp lương.
Thế nhưng Liễu Mộng Ly vẫn nhớ tới chuyện này.
Mắt thấy Thanh Minh sắp trôi qua, ươm giống coi như kết thúc.
Nhưng trong nhà không có hạt giống, tự nhiên cũng không có mạ để cấy.
Cô rất sốt ruột.
"Chú Giang cũng không có, đúng không?"
Giang Châu nhìn Liễu Mộng Ly nói.
Nếu như Giang Trường Bảo cho mượn mạ, Liễu Mộng Ly cũng sẽ không nhăn nhó.
Liễu Mộng Ly cắn môi.
"Chú Giang thúc nói mạ chỉ đủ cho gia đình chú dùng, nhưng sẽ giúp chúng ta hỏi..."
Giang Châu thầm hiểu rõ.
Hạt giống của mỗi hộ trong Thôn Lý Thất, khẳng định đều sẽ có dư.
Dù sao chỉ sợ không đủ.
Mỗi hộ đều có dư, Giang Châu chỉ có 3 mẫu ruộng, góp mỗi hộ một chút là đủ ngay.
Thế nhưng sở dĩ Giang Trường Bảo nói hỏi giúp, mà không phải tuyên bố chắc nịch sẽ làm được.
Nguyên nhân chủ yếu là do Giang Châu nổi tiếng quá tồi tệ, sẽ không có ai chịu cho mượn.
Giang Châu cũng không giận.
Hắn không hề oán trách người khác, đây cũng do mình trước đây gây nghiệt.
Nhìn Liễu Mộng Ly không nhận Thanh Minh Quả, Giang Châu mím môi, cười cười, đưa tới.
"Ăn no bụng trước hẵng nói."
Giang Châu nói: "Chuyện về mạ, anh sẽ nghĩ cách, em không cần lo lắng."
Nếu là lúc trước, chắc chắn Liễu Mộng Ly đánh chết cũng sẽ không tin tưởng Giang Châu biết nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Nhưng bây giờ, cô bỗng dưng lại thấy tin tưởng hắn.
"Ừm."
Liễu Mộng Ly lên tiếng.
Nhận lấy Thanh Minh Quả.
Đặt ở trong miệng cắn một cái.
Măng mùa xuân rất tươi mát, vị thịt rất đậm đà, ăn ngon đến mức khiến người ta muốn cắn rơi cả đầu lưỡi.