Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 290: Oán giận tất báo



"Hôm nay hai đứa lên huyện dạo, xem xem có thứ gì đó ăn được, đều mua một ít mang về."

Giang Phúc Quốc nói: "Bánh cốm và kẹo mè sửng, còn có shachima (được làm từ những sợi bột chiên mềm mịn kết hợp với một loại xi-rô đường cứng), ba mua cả rồi. Hạt dưa và đậu phộng, hôm qua mẹ con cũng mua một ít từ sạp bán hàng rong rồi. Hai đứa chỉ cần để ý đến quà vặt cho bọn trẻ là được!"

Giang Minh ghi nhớ từng thứ một.

Giang Châu nhảy lên xe lừa, hai anh em lúc này mới thong thả lên huyện.

Hôm nay là 30 của năm.

Buổi sáng là thời điểm cuối cùng để bày biện các thứ.

Chiều tối nhà nhà đều đóng cửa, nấu bữa cơm đoàn viên, đốt pháo và đón giao thừa.

Giang Châu mua cá và thịt, rồi lại mua một ít kẹo Bát Bảo, một số bánh trái lặt vặt, chất đầy ắp trên xe lừa.

Giang Minh thì đến quầy hàng xếp hàng mua câu đối.

Thời buổi này, các câu đối về cơ bản đều do thầy dạy học lão luyện trong huyện viết ra.

Nét bút nhúng mực, nét vuông vức khỏe khoắn, vẩy mực múa bút, đẹp đẽ vô cùng.

Trong nhà hiện đang làm ăn kinh doanh, kiếm được tiền, còn xây nhà mới.

Giang Minh mua hết câu đối cho cửa lớn nhỏ trong nhà, thậm chí cả chuồng lừa cũng có.

Ngoài ra còn có câu chúc trên cửa sổ, v. v.

Giang Minh quả là một khách hàng lớn.

Giang Châu đợi đến buồn chán.

Đang định tiếp tục đến cửa hàng bách hóa để xem xem có món đồ chơi nào khác mới mẻ không để mua mang về cho bọn trẻ ở nhà.

Đột nhiên vừa quay lại, liền nhìn thấy Giang Minh Phàm.

Y đứng bên kia đường, nhìn chằm chằm vào mình.

Khiến da đầu Giang Châu sởn lên.

Người này.

Sao giống ma quá vậy?

Chắc không phải đi theo cả chặng đường chứ?

Giang Châu mặt không đổi sắc, lộ ra nụ cười, chào hỏi niềm nở: "Anh họ? Đang sắm đồ Tết à?"

Giang Minh Phàm đi tới, nhìn Giang Châu.

"Sao cậu lại biết Đặng Thúy Hồng?"

Giang Minh Phàm nhìn chằm chằm Giang Châu, ánh mắt thâm thúy, có chút lo lắng mà chính y cũng không nhận ra.

Giang Châu cười nói: "Đều là người cùng thôn, gặp mặt chào hỏi, không có gì chứ?"

Hắn nói rồi, nhìn Giang Minh Phàm, tặc lưỡi hai lần.

"Anh họ, anh có chuyện gì sao? Sao nhìn sắc mặt có chút không ổn?"

Giang Minh Phàm nhìn chằm chằm Giang Châu một lúc, rồi lộ ra nụ cười.

"Em họ, thực ra, anh và đồng chí Đặng có quen biết nhau, hộp thiết cô ấy đưa cho em, hẳn cũng là muốn đưa cho anh."

Giang Minh Phàm cười nói.

Giang Châu không lên tiếng, chỉ nheo mắt nhìn Giang Minh Phàm không nói lời nào.

Khoảnh khắc này.

Trái tim của Giang Minh Phàm chợt kêu lên "lộp bộp".

Trên thực tế.

Trong năm bản thân ra ngoài học, Giang Minh Phàm thỉnh thoảng qua lại đôi lần, nhận thấy rằng người em họ trước mặt có vẻ khác với những gì y đã thấy trước đây.

Đặc biệt là bây giờ, khi nhìn mình, thật giống như nhìn thấu mọi thứ.

Khiến lòng y phát rét.

"Trước đó anh không thừa nhận là bởi vì dù gì cô ấy cũng là một nữ đồng chí, nếu tùy tiện thừa nhận, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của cô ấy."

Giang Minh Phàm nói: "Giúp đỡ các đồng chí nữ, không thể gây rắc rối cho các đồng chí nữ, anh nghĩ em hẳn có thể hiểu."

Chậc chậc.

Giang Châu tán thưởng Giang Minh Phàm trong lòng.

Thật đúng là đừng nói.

Loại người này, vẻ ngoài thanh cao đạo mạo và tinh tế, dấn thân vào chốn quan trường, nói không chừng thật đúng là có thể tạo dựng nên thành tựu.

Đáng tiếc...

Ý đồ đen tối.

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Giang Châu đột nhiên mím môi cười.

Hắn lắc đầu, nói: "Anh họ, thứ này, em thật sự không thể đưa cho anh."

Giang Minh Phàm sửng sốt: "Tại sao?"

"Chuyện người khác nhờ vả phải gắng thực hiện, làm sao em biết được những gì anh nói là thật hay giả?"

Giang Châu nghiêm nghị nói: "Thế này, dù sao Đặng Thúy Hồng cũng đang ở trong huyện của chúng ta, không bằng, anh trực tiếp đến tìm cô ấy, nếu trong hộp này có đồ vật quý trọng, em sẽ trả lại cho anh sau, thế nào?"

Giang Minh Phàm tức giận mặt tái xanh.

Tết nhất đến nơi, nếu y đi tìm Đặng Thúy Hồng, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì sẽ rắc rối.

Nhưng mà bên trong chiếc hộp đó, chắc chắn là có tin tức quan trọng.

Giang Minh Phàm cắn chặt quai hàm.

Y nhìn chằm chằm vào Giang Châu một lát, đến sau cùng quay đầu rời đi không nói lời nào.

Một lúc sau, Giang Minh mua xong câu đối trở lại.

Nhìn thấy vẻ mặt phơi phới của Giang Châu, anh vui mừng.

"Gì vậy? Nhặt được tiền sao mà vui như vậy?"

Giang Châu nhún vai, gật đầu, hai tay ôm sau ót, nằm thẳng người ra sau, dựa vào trên xe lừa.

"Ừ!"

Giang Châu gật đầu: "Nhặt được tiền, còn là một số tiền lớn!"

Trên thực tế.

Muốn loại người cảnh giác như Giang Minh Phàm lộ ra sơ hở, cần phải gạt một chút, ép một phen.

Giang Châu chắc chắn, hắn có chuyện giấu mình.

Nếu hắn đã không muốn nói.

Vậy thì...

Một ngày nào đó, hắn sẽ chủ động nói với mình.



Xe lừa thong dong trở về đã là trưa.

Vừa bước vào sân đã vô cùng náo nhiệt.

Đại Phi, Tiểu Phi và Giang Hạo Minh đang nghịch pháo trong sân.

Đoàn Đoàn Viên Viên vui quá đỗi, cũng cầm chong chóng gió đuổi theo sau ba anh.

"Anh ơi! Anh ơi! Chờ em với!"

Đoàn Đoàn hét lên.

Gió lạnh thổi qua, chong chóng quay vù vù.

Viên Viên vừa tè trong quần, lúc này mới thay xong, nóng lòng muốn đi xuống đất, đôi chân ngắn ngủn đuổi theo Đại Phi.

"Viên Viên cũng muốn! Viên Viên muốn đắp người tuyết!"

Nhưng chân của cô bé quả thật quá ngắn.

Khi đi xuống bậc thang, đã trực tiếp bước vào tuyết, lăn cù vào trong tuyết.

"Oa!!"

Lập tức bật khóc.

Giang Châu vừa về, đã nghe thấy tiếng khóc của Viên Viên.

Hắn vội vàng nhảy xuống xe, đi vào và kéo Viên Viên ra.

Giang Châu nắm lấy chân Viên Viên, lắc lắc, giũ sạch tuyết.

Cô bé khóc nước mắt nước mũi chảy ròng.

"Ba ba, đau, đau! Cái mông đau quá à!"

Cô bé uốn éo người kêu lên.

Giang Châu vỗ vỗ mông cô bé, rồi đặt xuống đất.

Cô bé uốn éo cái mông, chạy đi chơi với Đại Phi và Tiểu Phi.

Giang Châu cầm một nắm kẹo, nhét cho bọn trẻ.

Cơm nước xong, chiều đến sẽ là chiến trường của chị em phụ nữ.

Giang Châu tựa vào cạnh cửa, cắn hạt dưa một lúc, nhìn trước cửa có không ít người đi lại.

Hắn đột nhiên nheo mắt lại và mỉm cười gọi.

"Này? Thím hai Mao, hôm nay cô gái nhà họ Đặng đã về chưa?"

Thím hai Mao ở cạnh nhà Đặng Thúy Hồng.

Nghe lời Giang Châu, thím mang cái giỏ xách xong, nói: "Hình như là về rồi? Con gái chưa xuất giá, dù sao cũng phải về ăn Tết đúng không? Có điều cháu không biết đấy, cô nàng này, ăn mặc phải gọi là đẹp, nhìn vào không giống người nhà quê chân lấm tay bùn chút nào!"

Thím hai Mao bắt đầu buôn chuyện.

Giang Châu thậm chí còn đưa qua cho thím một nắm hạt dưa.

Nói chuyện một hồi, thím đột nhiên phản ứng lại: "Ối chết, không nói nữa, giờ thím phải về nấu cơm!"

Giang Châu cười nói: "Cô gái nhà họ Đặng thật sự rất tốt, anh họ cháu đều nói cô ấy là một cô gái xinh đẹp!"

Thím hai Mao mắt đột nhiên sáng lên!

"Thật sao? Anh họ cháu? Sinh viên đại học Giang Minh Phàm hả?"

Giang Châu gật đầu.

"Còn ai nữa, hình như là nói tìm cô ấy có chuyện!"

Thím hai Mao chính là người hóng chuyện số một trong làng.

Lúc này lại nói thêm vài câu, mặt mày hào hứng.

"Ôi trời, thím phải về xem thế nào! Hôm qua Trần Hồng Mai còn nói, con trai quý báu của bà ta không thể nào để mắt đến các cô gái trong thôn Lý Thất chúng ta nữa chứ!"

"Nếu để thím nhìn thấy! Thể nào thím cũng phải cười nhạo bà ta một phen mới được!"