Sau đó đi kiếm quần áo, đưa cho Liễu Mộng Ly: "Vợ, mặc trong chăn!"
Liễu Mộng Ly giận dỗi trừng mắt nhìn hắn.
"Còn không phải là do anh sao!"
Tối hôm qua cô mới hiểu, Giang Châu nói cái gì bài thi miệng, lấp chỗ trống, rốt cuộc là có ý gì!
Cái người này ấy!
Toàn suy nghĩ không đứng đắn trong đầu!
Rời giường, trả phòng, ăn bữa sáng, một nhà bốn người cuối cùng cũng đến tứ hợp viện của ông Trịnh.
Giang Châu đem sữa đậu nành cùng bánh bao vừa mua đưa cho Trịnh Trung Quang.
"Ông Trịnh, ăn sấng chưa ạ?"
Trịnh Trung Quang tiếp nhận, lúc này sắc mặt mới đỡ hầm hầm hơn chút.
"Thanh niên lại dậy trễ như vậy."
Ông đẩy cửa tứ hợp viện ra: "Dãy phòng ở phía bắc tôi ở, đông cùng phía tây, tự cậu chọn một đi, bên trong nhiều phòng, tùy cậu chọn."
Giang Châu nói cám ơn, lại để cho Đoàn Đoàn Viên Viên cùng Trịnh Trung Quang chào hỏi.
"Chào ông Trịnh ~ "
"Ông Trịnh chúc mừng năm mới ~ "
Hai đứa con nít lễ phép cúi đầu chào, rồi hớn hở chạy vào trong viện.
Giang Châu cũng đi vào theo.
Hắn không phát hiện biểu cảm hơi sửng sốt của Trịnh Trung Quang.
Ông nhìn chằm chằm hai con nít một hồi, sau đó mang theo bánh bao cùng sữa đậu nành, ăn ngay ở cửa.
Sau khi ăn xong.
Ông đi vào, hỏi: "Chọn xong chưa?"
Giang Châu gật đầu.
"Dãy phòng hướng đông ạ, ánh sáng tốt, cũng sạch sẽ."
Sau đó chính là quét dọn, chuyển đồ, lại đến Cung Tiêu Xã cùng các cửa hàng quốc doanh mua đồ.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, đã là 6 giờ tối.
Liễu Mộng Ly mua đồ ăn trở về, bắt đầu nấu nướng bằng bếp than ở trong sân.
Làm thịt kho tàu cùng cá hấp chưng, cuối cùng là món rau xào cùng canh cà chua trứng gà.
Ở Phí Thành hơn nửa năm, Liễu Mộng Ly theo Giang Thấm Mai cùng chị dâu Diêu Quyên học nấu ăn trong một khoảng thời gian.
Tay nghề đã được cải thiện rất nhiều.
Giang Châu vừa trở về, bèn ngửi được một mùi hương nức mũi.
Hắn lập tức tươi cười rạng rỡ, đi tới, giơ ngón tay cái lên về phía vợ.
"Vợ, tay nghề của em càng ngày càng tốt nha!"
Giang Châu đi tới, mở bàn ra, ngồi xuống, nhìn Liễu Mộng Ly bưng mâm cơm lên, hắn suy nghĩ một chút, lại đứng lên đi về phía Trịnh Trung Quang.
"Ông Trịnh?"
Giang Châu cười nói: "Ăn chung nha!? Cơm canh làm rất nhiều, ăn chung cho vui."
"Không cần."
Trịnh Trung Quang lắc đầu từ chối, hai bàn tay vẫn cất ở trong ống tay áo, ánh mắt lạnh nhạt.
"Buổi tối tôi quen ăn mì."
Giang Châu cũng không nài nỉ.
Dùng cái chén nhỏ múc mỗi món ăn một ít, sau đó bưng qua đây, đặt ở trên bàn cơm của Trịnh Trung Quang.
"Ăn mì cũng phải ăn thức ăn."
Nói xong hắn bèn rời đi.
Trịnh Trung Quang nhìn chén đồ ăn kia, biểu cảm có chút phức tạp.
Ông buồn bực tiếng, không nói lời nào, liếc mắt nhìn nồi mì trống trơn khôgn có miếng thịt nào đang sôi ùng ục ùng ục của mình, lại đi vào trong phòng, xách một cái bình nhỏ ra, đi tới bên cạnh bàn của Giang Châu.
"Tôi không phải quen nhận đồ của người khác, số mứt hoa quả này, cho hai đứa nhỏ ăn."
Giang Châu sửng sốt.
Chợt cười nói tiếng cám ơn.
Trịnh Trung Quang không đáp, xoay người rời đi.
Giang Châu sờ sờ mũi, trong lòng cảm khái, vị đại gia này, tính tình thiệt kỳ lạ!
Buổi tối, ăn cơm chiều xong, hai đứa con nít chạy tới chạy lui chơi trốn tìm ở trong tứ hợp viện.
Giang Châu chầm chậm đi đến trước mặt của Trịnh Trung Quang, cười đưa một điếu thuốc qua.
"Thưa ông, cho cháu hỏi chuyện này ạ?"
Trịnh Trung Quang không nhận.
Ông buông kính lúp cầm trong tay, nhìn Giang Châu: "Chuyện gì?"
"Ông từng nghe về Chu Khải Văn chưa ạ?"
Giang Châu cười nói: "Sinh viên nhập học từ năm kia, đến từ huyện thành Khánh An ạ."
Huyện Khánh An, cũng thuộc Phí Thành.
Trịnh Trung Quang suy nghĩ một chút, nói: "Dường như có một người, học Khoa địa chất, còn lại thì không rõ lắm."
Giang Châu lập tức vui vẻ sau khi được tin tức này.
Hắn cười cười, lại nói: "Cám ơn ông ạ!"
Khoa Địa chất.
Xác định được mục tiêu, vậy thì có phương hướng tìm người rồi.
Nhưng Giang Châu cũng không tính tìm theo hướng này.
Thứ nhất mình không có thời gian làm vậy.
Thứ hai, hắn cũng không nhận ra Chu Khải Văn.
Điều phải làm hiện tại, chính là làm cho Chu Khải Văn, chủ động tìm mình mới tốt.
Đêm đến.
Giang Châu thêm củi, để sưởi ấm chiếc giường sưởi, hắn ngồi chồm hổm ở dưới mái hiên, tiện tay nhặt lên một tảng lăng, chậm rãi vẽ những vòng tròn ở trên tuyết.
Trong đầu, hắn đang cẩn thận suy nghĩ.
Chuyện mà mình hiện tại cần làm.
Chỉ có 2 chuyện.
Thứ nhất chính là tìm được Chu Khải Văn.
Chỉ có tìm được người này, mới có thể tìm được những bức thư năm đó gửi cho Liễu Mộng Ly bị giấu đi, tìm hiểu ngọn nguồn tìm được ba mẹ của vợ.
Mà chuyện thứ hai, cũng là chuyện gấp nhất hiện giờ.
Kiếm tiền.
Trọng sinh một đời, Giang Châu hiểu rõ giá trị của tứ hợp viện sau này sẽ có tăng khủng khiếp cỡ nào.
Có tiền không kiếm, chỉ có người ngu mới làm chuyện này.
Mà xưởng may Thanh Thanh tuy có thể bán trang phục kiếm tiền, nhưng nếu muốn kiếm hơn 200,000 trong vòng hai tháng, vẫn quá mức miễn cưỡng.
Nhất là hắn mới chân ướt chân ráo lên kinh thành, không hề có mạng giao tế.
Như vậy, vào thời đại này, cách tốt nhất để kiếm tiền nhanh chóng ở loại thành phố lớn như kinh đô là gì?
Chân mày đang nhíu ra củaGiang Châu chợt buông, sau đó ánh mắt sáng lên, khóe môi cong lên.
Hắn nghĩ tới rồi!
Một cái vẹn toàn đôi bên đích phương pháp xử lý!
~~~
Hôm sau, trời vừa tảng sáng.
Giang Châu dậy thật sớm, đi ra cửa.
4 giờ ở kinh đô, mặt trăng vẫn còn lơ lửng trên bầu trời.
Giang Châu bước thấp bước cao đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng.
Hắn không lo không nhìn thấy đường, nơi này chính là kinh đô! Địa phương phồn hoa nhất của tổ quốc!
Chung quanh đều là đèn đường.
Đặc biệt là vào những năm 1980, bên kinh đô thay thế bóng đèn đường, từ đèn huỳnh quang thủy ngân cao áp 40 watt lúc đầu thành đèn natri cao áp 80 watt.
Độ sáng trực tiếp tăng lên gấp năm đến bảy lần.
Lúc này đi dưới ánh đèn đường, sáng trưng, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.
Giang Châu đi chưa được hai bước, nhìn thấy có xe ba bánh, lập tức ngăn lại, ngồi lên, cơ thể lạnh run co ro thành một cục.
Người đạp xe ba bánh là một người đàn ông trung niên, toàn thân che kín từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Vừa mở miệng, cách khăn quàng cổ quá dầy chỉ nghe ong ong không rõ.
Giang Châu cũng không để ý y nói gì, lập tức vươn người lên, tiến tới, nói về phía lỗ tai hắn của y: "Đến cầu Lập Thủy!"
"Được rồi! Cậu ngồi vững nhé!"
Người đàn ông trung niên có cuốc xe đầu tiên trong ngày, tâm trạng khá tốt, cũng nhiều chuyện hơn.
"Nhắc đến cầu Lập Thủy! Đáng tiếc!"
Y chậc chậc lưỡi, vừa thở hổn hển đạp xe ba bánh, vừa tán gẫu với Giang Châu.
"Năm đó xây hầm trú ẩn, chúng ta không có kỹ thuật, không học thức, những cục gạch làm từ đất đỏ badan, hoàn toàn không thể sử dụng được! Sau khi bình yên đến tháo dỡ gạch, chúng ta đều phải tự tay ôm trở về!"
"Cầu Lập Thủy có rất nhiều cát, sau này lại bện giỏ, đi cầu Lập Thủy khiêng cát, rất gồ ghề, quả thực rất khó coi!"
Giang Châu ngồi ở phía sau, qua loa trả lời.
Khoảng 40 phút sau, trung niên nam nhân cuối cùng mới ngừng lại.
Men theo ánh đèn đường, lúc đi qua cầu Lập Thủy, Giang Châu liếc mắt nhìn.
Chậc chậc.
Quả đúng như vậy.
Dưới cầu Lập Thủy này, khắp nơi đều là rất nhiều khe rãnh kéo dài, mặt đất cũng không bằng phẳng.