Gã nhìn Trương Lưu với vẻ mặt không có chút nào là giả vờ, rồi quay đầu lại nhìn về phía Cường Phi.
Cường Phi đang gặm một quả dưa chuột, lúc này thấy Phương Vân Lương đang nhìn mình thì sợ đến mức quên cả nhai, gai ốc lập tức nổi hết người.
"Anh Phương, chuyện này... Đông Tử cũng là tốt bụng..."
Hắn ngập ngừng, tỏ vẻ khó xử.
Đây là sự thật.
"Mấy tên Đông Tử giờ ở đâu?"
Phương Vân Lương hỏi.
Cường Phi sững sờ.
Hắn ngây người nhìn Phương Vân Lương, có phần khó hiểu.
"Anh Phương, sao vậy? Cảnh sát muốn bắt người thì để bọn họ tự mình bắt đi, chúng ta tại sao phải tìm giúp bọn họ?"
Nếu như là trước kia, dựa theo tính tình của Phương Vân Lương thì nhất định sẽ là mắng chửi đối phương một hồi rồi tống ra ngoài.
Sao lại thay đổi thành ngày hôm nay rồi?
"Bảo ngươi đi thì đi đi! Sao lại nói nhảm nhiều như vậy?"
Phương Vân Lương mắng: "Làm chuyện ngu xuẩn, ai cũng cứu không được hắn!"
Cường Phi đã theo Phương Vân Lương nhiều năm như vậy, trong lòng hắn ít nhiều cũng hiểu được cái điều gọi là chọc phải người không nên chọc.
Hắn lúc này mới ngừng nói, nhét vội quả dưa chuột vào miệng rồi chạy ra ngoài.
Không bao lâu, Đông Tử cùng ba người khác đã được đưa đến đây.
Khi mấy người nhìn thấy Trương Liễu, sắc mặt liền đen như đáy nồi.
Phương Vân Lương trừng mắt liếc Trương Liễu một cái: "Tao kêu mày làm chuyện này à? Nếu mà có thể động thủ được thì tao còn phải đợi đến bây giờ sao?
"Đợi lát nữa đi cùng tao đến xin lỗi người ta, sau đó đền bù chút tiền. Đừng có mà làm lớn chuyện nữa, hiểu không?"
Đông Tử tỏ vẻ biệt khuất.
"Em căn bản là còn chưa đụng vào hắn!"
Đông Tử tức giận nói: "Tên khốn kiếp kia đang vu khống chúng ta! Em còn chưa có đụng vào, hắn đã tự đập đầu vào tường! Con mẹ nó!"
Đang định nói thêm gì đó thì Trương Liễu đã lấy ra còng tay, còng tay Đông Tử lại.
"Đừng có mà nhiều lời, trở lại phòng giam mà giải thích."
Trương Liễu lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, hắn cùng hai người cảnh sát trẻ đi sau bắt mấy người kia rồi dời đi.
Sau khi mọi người rời đi, đám đông vây xem cũng ào ào tản ra.
Giang Minh Phàm vẫn luôn lặng lẽ quan sát từ bên ngoài, sau khi mọi người rời đi y mới đứng dậy, nhìn Phương Vân Lương, thản nhiên nói: "Giang Châu là một kẻ nhiều thủ đoạn, rất xảo trá.
Đông Tử đã đi theo anh nhiều năm như vậy, sẽ không nói dối đâu, lần này nhất định là bị lừa."
Phương Vân Lương trầm mặc không nói gì.
Gã cau mày, ngồi xổm tại chỗ, sau đó quay về phía Cường Phi nói: "Lại đây."
Cường Phi tới, có chút sợ hãi ngồi xuống.
"Mày biết chuyện này chứ?"
"… Có."
"Bốp!"
Phương Vân Lương vung tay đập bốp một cái vào đầu hắn.
"Con mẹ nó, biết mà không nói cho tao sao?"
Cường Phi bối rối nói: "Anh Phương, nếu là lúc trước thì anh đã mang theo một ít anh em chặn đánh người rồi. Cơ mà đã mấy ngày hôm nay anh vẫn chưa lên tiếng, em có chút lo lắng, thế nên khi Đông Tử định ra tay em cũng không ngăn lại.
Không phải là em cố ý giấu giếm anh. "
Phương Vân Lương lại nói tiếp: "Đông Tử nói là nó không chạm vào hắn, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra? Nó có kể gì với ngươi không?"
Cường Phi gật đầu.
Ngay sau đó hắn kể câu chuyện lại một lượt.
Sắc mặt Phương Vân Lương lập tức trở lên khó coi.
"Cái quái gì vậy, dám tính kế trên đầu Lão tử sao!"
Gã đột ngột đứng dậy, quay đầu đối mặt với Cường Phi rồi nói: "Đưa người ra ngoài trước đã! Sau mới mới tính sổ với tên kia!"
Sau khi Giang Minh Phàm đợi một lúc, y liền thấy Cường Phi đi ra ngoài với sắc mặt khó coi, ngay sau đó liền hiểu ra, chắc là chưa kiếm đủ tiền..
Ngẫm lại thì cũng thấy Phương Vân Lương có rất nhiều đàn em dưới trướng toàn đi theo ăn bám.
Đều là mấy tên lông bông không việc chạy loanh quanh khắp phố, mấy nơi thường đến hàng ngày đều là sân trượt băng, bàn bi-a, phòng chiếu phim hoặc là chỗ của mấy em gái lả lơi.
Tóm lại là không có đứa nào làm ăn đàng hoàng cả.
Lại thêm việc trong khoảng thời gian này, cửa hàng hoàn toàn không kiếm được tiền, túi của Phương Vân Lương so với mặt còn sạch sẽ hơn.
Tiền ở đâu ra?
"Anh Phương…"
Cường Phi đứng trước mặt Phương Vân Lương, có chút xấu hổ: "Chỉ còn từng này."
Phương Vân Lương đưa mắt nhìn.
Con mẹ nó! Gom hết tiền lẻ tẻ vụn vặt lại cũng chỉ có 20 tệ, nghèo ngang với một thằng ăn mày rồi!
Sắc mặt gã trầm lại, cực kỳ u ám.
Ở bên cạnh, Giang Minh Phàm đi tới, lấy từ trong túi ra một phong bì dày, lấy một nửa số tiền trong đó ra đưa cho gã.
"Đây là 5.000 tệ dùng để mua hàng."
Giang Minh Phàm nói: "Anh có một nửa trong số này, 2.500 tệ. Anh cứ cầm trước đi, hiện tại hàng hóa trong cửa hàng không bán được, một khoảng thời gian ngắn nữa cũng không cần gấp số tiền này làm gì."
Phương Vân Lương vẫn còn sững sờ.
Giang Minh Phàm đã đưa cọc tiền trong tay tới.
"Giải quyết chuyện xong rồi nói sau, tiền này anh cứ cầm đi."
Y dừng lại một chút sau đó hạ giọng nói: "Nếu chuyện của Giang Châu mà không được giải quyết, thì đoán chừng sau này còn không có cả tiền mua hàng nữa đâu."
Phương Vân Lương trầm lặng một lát rồi cầm lấy cọc tiền rồi liền nhét vào trong túi quần.
"Lão tử đã chừng này tuổi rồi, còn chưa gặp được ai chiếm được tiện nghi trên người lão tử đâu!"
Gã nói xong liền đột nhiên đứng dậy, quay đầu về phía Cường Phi lớn tiếng nói: "Đi! Đi bệnh viện!"
Toàn thân sát khí đằng đằng, rõ ràng là đang thực sự rất tức giận.
Sau khi cả hai rời khỏi cửa hàng, dưới cặp kính mắt của Giang Minh Phàm lộ ra một nụ cười thản nhiên..
Hồi đó khi y đến Bắc Kinh, lúc mở cửa hàng điện máy đầu tiên, tuy Giang Minh Phàm chỉ có hai lần gặp gỡ với Phương Vân Lương, nhưng y đã chắc chắn rằng người này là đối tác tốt nhất của mình.
Giảng nghĩa khí.
Nói theo một khía cạnh khác thì đấy là sự trung thành cùng dễ dàng tin tưởng người khác.
Mở cửa hàng không giống như ra bên ngoài lăn lộn đánh đấm, mở cửa hàng là phải lên kế hoạch cẩn thận, phải cẩn trọng từng bước một, hết thảy mọi thứ đều phải hướng về một cái đích cuối cùng - lợi ích.
Không nói những cái khác.
Chỉ nói riêng về việc mở cửa hàng với Phương Vân Lương, đến tận bây giờ gã cũng chưa bao giờ can thiệp vào việc mua hàng, thậm chí là việc kiểm toán, v. v., về cơ bản thì tất cả mọi thứ đều do Giang Minh Phàm định đoạt.
Mà gã thì lại trở thành người làm công miễn phí trong cửa hàng.
Bao gồm cả việc xử lý đối thủ, duy trì trật tự, v. v.
Bây giờ.
Giang Châu đã tới Bắc Kinh, Giang Minh Phàm cũng không tiện ra tay được nữa.
Cái khẩu súng miễn phí mang tên Phương Vân Lương này, không dùng bây giờ thì dùng lúc nào nữa.
~~~
Trong bệnh viện.
Giang Châu đang ngủ trên giường bệnh.
Hạ Chiêu Thiến đã đưa Đoàn Đoàn Viên Viên đến cửa hàng chơi, hôm qua Trịnh Trung Quang nói là đau dạ dày, sáng sớm hôm nay đã đi bệnh viện.
Liễu Mộng Ly kéo một chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh Giang Châu, trên tay cô cầm một con dao đang sốt sắng gọt táo cho Giang Châu.
"Có khát không? Muốn uống nước trước không?"
Giang Châu lắc đầu, đổi lại tư thế sao cho thoải mái nhất: "Thời đại này hiệu suất của công an thấp quá, vốn tưởng một ngày là đủ rồi, kết quả là nằm đến tận bây giờ, chậm trễ quá rồi."
Liễu Mộng Ly bị giọng điệu của hắn chọc cho bật cười.
"Cứ coi như là nghỉ xả hơi đi."
Cô thì thầm nói:, "Trong khoảng thời gian này anh cũng chưa hề nghỉ ngơi chút nào. Hai ngày này cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ việc ăn no ngủ kỹ, em bồi tiếp anh."
Giang Châu ngắm nhìn người vợ của mình, trong lòng nổi lên vô hạn gợn sóng.
Chậc chậc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này, vóc người này, đặc biệt là đôi mắt đầy trìu mến kia, khi nhìn vào hắn, trong ánh mắt của cô cũng chỉ toàn là hắn.
Nam nhân nào có thể chống lại sự cám dỗ này?
Giang Châu nhìn cô chằm chằm, đột nhiên chỉ vào môi mình rồi nói: "Chỗ này của anh hơi đau."
Liễu Mộng Ly vội vàng đi tới, có chút chột dạ: "Sao vậy?"
Chỉ một khắc sau, Giang Châu đã lập tức nhấm nháp được bờ môi cô.
"Bây giờ thì không đau nữa rồi."
Hắn nói rồi khóe môi mím lại thành hình vòng cung, giọng điệu có chút hưng phấn và tự mãn.
Trong phút chốc, lại trở thành một người thiếu niên mười phần tươi trẻ.