Cô chỉ nói được tiếng Quảng Đông, ngậm điếu thuốc trong miệng, hít hai hơi, cô nhíu mày vị mùi thuốc quá nồng.
"Cay."
Cô đưa ra một đánh giá đơn giản.
Giang Châu luôn quan sát.
Lúc này hắn đưa ra một kết luận chính xác.
Sau bao nhiêu năm xa cách, trong lòng Triệu Nguyệt Hương và Trịnh Hành vẫn luôn nghĩ về Trịnh Trung Quốc, mà Trịnh Tú có thể do còn trẻ, hoặc có lẽ không có ấn tượng gì với người cha này, vì vậy không mấy để tâm đến việc Trịnh Trung Quang mắc bệnh.
Nói đúng ra, thậm chí có chút lạnh lùng.
Nhưng đây đều không phải là chuyện Giang Châu quan tâm, hắn chỉ phụ trách đưa ba người này về là được rồi.
Sự tình tiến triển rất thuận lợi, sau khi thảo luận với Triệu Nguyệt Hương còn có Trịnh Hành, ba người quyết định hôm sau sẽ theo Giang Châu trở về.
Giang Châu báo với anh Tân một tiếng, sau đó trải chăn ra sô pha ngủ, buổi tối ăn tạm một tô mì.
Tối khi ngủ, hắn nghe thấy đủ loại âm thanh khác nhau từ phố đèn đỏ gần đó, khiến Giang Châu cả đêm không thể ngủ ngon.
Sáng sớm liền tỉnh.
Mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời vẫn còn sáng.
Trên lầu chắc là một đôi tình nhân, buổi sáng đang vận động, hắn ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ đành bó tay toàn tập.
"Tỉnh rồi sao?"
Trịnh Tú mở cửa, từ trong phòng đi ra, thấy Giang Châu bèn chào hỏi.
Phía sau cô, Triệu Nguyệt Hương cũng đã rời giường.
Bởi vì căn hộ quá nhỏ, cho nên hai mẹ con ngủ cùng một phòng.
Triệu Nguyệt Hương hiển nhiên là cả đêm không ngủ, sắc mặt tiều tụy.
Mà Trịnh Tú mang dép đi ra, sau khi tẩy trang trông khuôn mặt khá baby, da thịt trắng nõn, ngũ quan cũng xinh xắn đáng yêu không ít.
Sau khi loại bỏ lớp trang điểm đậm, hiển nhiên trông càng dễ nhìn hơn rồi.
Cô có chút lười biếng, đi tới trước cửa, mở một khe hở nhỏ, chuyện đầu tiên chính là hút thuốc.
Thấy Giang Châu nhìn qua, cô giơ điếu thuốc lá dành cho nữ lên, lười biếng nói: "Hút không anh chàng đại lục?"
Giang Châu: "..."
Hắn lắc đầu, từ chối.
Trịnh Văn Tú nhún nhún vai, lúc này Triệu Nguyệt Hương đã dọn đồ xong, bà bước ra, vỗ nhẹ ở trên vai của con gái.
"Lễ phép một chút, gọi anh Giang."
Trịnh Tú bất đắc dĩ sửa lại.
"Anh Giang."
Giang Châu: "..."
Thật ra không cần phải thế.
Bầu không khí có chút vi diệu, đôi nam nữ trẻ tuổi trên lầu hiển nhiên thể lực vô cùng tốt, phòng này vừa cũ, lại không có cách âm, Giang Châu đứng ở đây tự dưng cảm thấy xấu hổ.
"Tôi ra ngoài chờ mọi người."
Giang Châu đi ra cửa, nhìn thấy các hộ xung quanh đều đã thức dậy, trên hành lang cũng có không ít người, lúc này hắn mới thở phào.
Một lúc sau, quán đèn đỏ nằm chéo đối diện mở cửa.
Anh Tân đi ra với hai quầng thâm dưới mắt, vẻ mặt mãn nguyện.
"Ôi! Anh chàng đại lục! Chào buổi sáng!"
Giang Châu thấy phía sau gã còn có hai cô gái ăn mặc hở hang đi theo, lập tức cảm thấy đau đầu.
Hắn lên tiếng chào anh Tân, một người trong hai cô gái phía sau tối hôm qua đã gặp, lúc này lại nhìn thấy Giang Châu, thấy hắn trẻ đẹp trai, lập tức rủ rê Giang Châu hôm nào đến chơi.
Còn nói đùa chỉ cần hắn đến chơi thì sẽ tính rẻ một chút.
Giang Châu cười đáp lại: "Em có thể tính rẻ thì tốt, nhưng anh cần phải thu lệ phí nha!"
Lời này chọc cho cái cô gái phá lên cười.
Khoảng vài chục phút sau, phía sau truyền đến âm thanh, Giang Châu nhìn lại, phát hiện là Triệu Nguyệt Hương cùng Trịnh Hành Trịnh Tú bước ra.
Ba người mỗi người xách một cái rương gỗ nhỏ, đi ra rồi khoá cửa lại.
Giang Châu lập tức đứng lên: "Chuẩn bị xong chưa?"
Triệu Nguyệt Hương khóc cả một đêm, con mắt sưng đỏ, nghe vậy gật đầu, nói: "Đi thôi, chúng ta đi sớm một chút, mẹ muốn trở về ở bên lão Trịnh."
Trịnh Hành lôi kéo Trịnh Tú, nhìn thấy anh Tân bèn lên tiếng chào anh Tân.
Lúc này mấy người mới trước sau rời khỏi Cửu Long thành trại.
Đoạn đường trở về cũng rất thuận lợi.
Bởi vì có Trần Mã Long sắp xếp sẵn, mấy người vừa tới đại lục, rồi ăn bữa cơm ở chỗ của Trần Mã Long, sau đó lập tức bước lên xe lửa trở về Bắc Kinh.
Dọc theo đường đi, Trịnh Hành cùng Triệu Nguyệt Hương nhìn thấy đại lục phát triển, tuy còn kém rất rất xa Hồng Kông, thế nhưng so với khi bọn hắn rời đi, có thể nói là khá hơn nhiều.
Mà Trịnh Tú hiển nhiên có chút thất vọng.
Cô nhìn tòa thành thị này, cái địa phương mà anh và mẹ luôn nhắc đi nhắc lại phải trở về, lại phồn vinh kém xa tít tắp so với trong tưởng tượng của cô.
Xuống xe lửa, lại gọi xe ba bánh, nhìn phương thức giao thông cũ kỹ này, lập tức khiến Trịnh Tú nhíu mày sâu sắc.
Giang Châu cũng không để ý nhiều.
Dù sao đây chỉ là một cô bé mới lớn, cũng giống như người thành phố coi thường nông dân vậy thôi, không cần thiết tính toán.
Hơn nữa, tuyến thời gian kéo về phía sau mười mấy hai mươi năm, Hồng Kông lại phát triển kém xa đại lục thì sao?
Đó cũng là chuyện sau này.
Mấy người đi thẳng đến bệnh viện, đến gần sát cửa phòng bệnh, Triệu Nguyệt Hương bắt đầu run rẩy.
Thấy sắp đến gần phòng bệnh, bà bỗng đưa tay kéo Trịnh Hành lại, giọng nói run rẩy: "Con trai, đỡ mẹ, chân mẹ tự dưng không có sức."
Bao nhiêu năm không gặp?
Thậm chí bà còn không nhớ rõ.
Những năm đầu vừa qua Hồng Kông, bà sống thật vất vả.
Tiền bị cướp, bị lừa, nàng cũng không dám nói, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay vì nuôi lớn hai con.
Lão Trịnh cũng đang chịu khổ, cũng bởi vì tận tâm tận lực nuôi dưỡng hai con mà thôi, bà cũng thầm hiểu.
Có khi nửa đêm ngồi ở trên giường rơi lệ, bà cũng thầm oán trách mình thật sự vô dụng.
Sao lại cứ viết thư đòi tiền lão Trịnh chứ?
Nhưng con trai có tiền đồ, muốn đi nước ngoài học, còn thề thốt học xong sẽ thay đổi được cuộc sống.
Triệu Nguyệt Hương làm sao có thể không ủng hộ?
Vừa ra ngoại quốc du học, chính là sáu năm.
Khổ sở trong đó, không cần phải nói cũng biết.
Bây giờ Trịnh Hành trở về, bà cuối cùng cũng có thể thở phào, được sống cuộc sống tốt, chỉ cần con trai tìm được công việc tốt ở Hồng Kông, kiếm đồng tiền lớn, bà cũng có thể gửi tiền về rồi.
Nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ nhận được tin tức này.
Triệu Nguyệt Hương cực kỳ bàng hoàng mất mát, bà muốn khóc, nhưng nước mắt đã chảy khô.
Bà luôn cảm thấy bản thân thiếu nợ Trịnh Trung Quang, thiếu nợ người đàn ông cả đời đều lo nghĩ cho bà cùng hai con.
Chết lặng đi tới trước cửa, đẩy cửa ra, Triệu Nguyệt Hương liếc mắt liền nhìn thấy Trịnh Trung Quang đang nằm trên giường bệnh.
Ông đã gầy đến mức không còn hình người, người đàn ông cao lớn đã từng vác súng cầm đao, bây giờ lại thoi thóp nằm trên giường bệnh.
Dường như nghe thấy được thanh âm, Trịnh Trung Quang giùng giằng từ trên giường bệnh ngẩng đầu lên.
Ánh mắt trống rỗng chết lặng rốt cục khóa được Triệu Nguyệt Hương, mấy chục năm không gặp, nhưng vừa nhìn lập tức nhận ra vợ.
"Là… là Nguyệt Hương sao?"
Anh khẽ hỏi với cổ họng khàn khàn.
Ngay giây phút này, nước mắt của Triệu Nguyệt Hương lại một lần nữa lăn dài.
"Anh Trung."
Bà run rẩy đi tới, vươn tay, cầm lấy bàn tay chồng trên giường bệnh, sau đó không ngừng xoa xoa, nói: "Là em, em là Nguyệt Hương..."
Trịnh Trung Quang há há miệng, tròng mắt đảo đảo, nước mắt lăn xuống.