Giang Châu dừng xe đẩy tay xong, xoay người nhìn cô, trên mặt là nụ cười rực rỡ.
"Không mệt gì cả, hai ngày nữa sẽ quen thôi."
Giang Châu nói: "Trước kia là trước kia, trước kia anh vô liêm sỉ không hiểu chuyện, khiến cho mẹ con em chịu không ít khổ, lúc đó anh không phải là người, anh có lỗi với mẹ con em."
"Giờ đã khác xưa."
Giang Châu nói, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt vô cùng chân thành lại dịu dàng: "Anh nói rồi, từ nay về sau, muốn cho ngươi và Đoàn Đoàn Viên Viên ăn no mặc ấm, lời này ta là nghiêm túc."
Chóp mũi của Liễu Mộng Ly lại bắt đầu chua chua.
Ánh mắt của Giang Châu như dẫn theo nhiệt độ nóng bỏng.
Cô bị nhìn đến tim đập chân run.
"Anh chắc chắn đói rồi, nghỉ ngơi một chút, tui đi làm cơm."
Liễu Mộng Ly vội vàng xoay người, đi về phía bếp.
Giang Châu nhìn bóng lưng hơi mất tự nhiên của cô, trong lòng cũng nổi lên một loại tâm tình kỳ diệu.
Hắn sống hai đời.
Đời trước, một đường đi tới đỉnh phong, đã biết vô số phụ nữ.
Hoặc dịu dàng, hoặc gợi cảm, hoặc thẹn thùng mê người.
Thế nhưng lại chưa từng có bất kỳ ai, có thể khiến mình giống như bây giờ, cảm thấy mừng rỡ cùng xao động.
Giang Châu hiểu rõ, muốn để cho Liễu Mộng Ly lập tức tiếp nhận mình.
Đó chẳng khác nào người si nói mộng.
Nhiều năm thương tổn như vậy, không phải vài ngày là có thể hoàn toàn tiêu trừ.
Nhưng hắn nghĩ, trọng sinh một đời, rõ ràng biết mình muốn cái gì, chỉ cần là không có vấn đề gì với mục tiêu, như vậy, cho dù là lộ trình quanh co một chút cũng không sao cả, không phải sao?
Trong lúc đang nghỉ ngơi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng rao hàng.
"Tào phớ! Bán tào phớ đây! 5 xu một miếng, vừa trắng vừa mềm, tào phớ làm từ đậu nành nhà trồng, ăn rất ngon!"
Đây là người bán đậu phụ ở thôn bên.
Trong nhà mấy đời làm tào phớ.
Đều dùng đậu nành do nhà trồng, vừa cắn một miệng, khắp miệng đều là vị đậu tương.
Rất khác so với tào phớ sau này.
Ngày hôm nay Giang Châu vô cùng bận rộn, lúc trở về lại quên mất mua thức ăn.
Lúc này nghe tiếng rao bán tào phớ, lập tức đứng lên, đi ra bên ngoài.
"Nè nè! Có người mua tào phớ!"
Giang Châu kêu.
Bán tào phớ là người tuổi trẻ.
Chắc khoảng hai mươi.
Da dẻ đi nắng nhiều nên ngăm đen.
Một lúc cười, lộ ra một hàm răng trắng, trông cực kỳ thân thiện.
"Đồng chí, là anh muốn mua tào phớ sao? 5 xu một miếng!"
Người thanh niên hỏi.
Giang Châu gật đầu.
Hắn đi tới, xốc lên vải xô nhìn thoáng qua.
Quả nhiên, tào phớ vừa trắng vừa mềm, xích lại gần ngửi ngửi, trong chóp mũi đều tràn ngập mùi thơm của đậu nành.
Trọng sinh qua đây, Giang Châu thịt cũng ăn rau dại cũng ăn.
Chỉ riêng tào phớ toả ra mùi hương nồng đậu nành nặc là còn chưa ăn miếng nào.
"Cho tôi hai miếng."
Lúc này trong túi Giang Châu có tiền, bèn móc tiền ra trả.
"Có ngay!"
Người thanh niên bán đậu nhanh chóng cắt hai miếng tào phớ vuông vắn xuống.
Song Giang Châu chỉ đứng một chỗ, nhìn người bán tào phớ dùng một loại ánh mắt chờ mong nhìn mình.
Hắn không hiểu gì cả, phản ứng đầu tiên là chẳng lẽ mình chưa đưa tiền?
Nhưng vừa rồi mình mới đưa tiền mà!
Trong đầu trống rỗng vài giây, hắn nhanh chóng nhớ ra.
Đúng rồi.
Mình thật là hay quên.
Vào thời đại này, mua tào phớ thì người mua phải lấy đồ ra đựng.
Giang Châu cười, nói: "Xin chờ một chút, tôi vào trong lấy chậu đựng."
Hắn nói xong bèn đi vào trong sân.
Người thanh niên bán tào phớ cũng lập tức vào theo.
Ngay lúc này, bèn nhìn thấy xe đẩy tay để trong sân.
Ánh mắt gã bỗng nhiên sáng ngời.
"Ui! Đồng chí, xin hỏi một chút, đây là bã bánh dầu phộng của anh sao?"
Giang Châu cầm chậu ra.
Nghe vậy cười: "Đúng, hôm nay mới chở về từ huyện thành."
"Nhiều vậy sao? Anh chuẩn bị đem bán đúng không?"
Giang Châu nói: "Đúng vậy, 7 xu một cân, vừa mới chở về không bao lâu, còn chưa kịp kéo ra ngoài bán."
"Làm sao, cậu có muốn không?"
Người thanh niên lập tức nhanh nhẩu gật đầu.
"Muốn muốn, trong nhà nuôi hai con heo, sáu tháng cuối năm tôi muốn cưới vợ, muốn giết heo, đang lo không có đồ để tăng trọng cho heo! Mẹ tôi bảo tôi tìm bã bánh dầu phộng cho heo ăn, đáng tiếc tìm không ra!"
Nhắc tới cưới vợ, trên gương mặt đỏ thẫm của người thanh niên lộ vẻ ngượng ngùng.
Gã gãi đầu, nói: "Anh có bao nhiêu cân? Tôi muốn mua 200 cân, được không?"
Giang Châu nghe vậy thì mừng thầm trong bụng.
"Đương nhiên có thể!"
Hắn nói, nhanh chóng nhận lấy tào phớ trước, để ra mâm, sau đó mang theo thanh niên bán tàu phớ đi tới bên cạnh xe đẩy tay.
"Nơi đây một miếng nặng 10 cân, tôi lấy cho cậu ni hai mươi miếng bọc trong túi ni lông, dùng dây thừng gói thành một bó, cậu dùng xe đạp đạp về là được."
Giang Châu tay chân lanh lẹ.
Lập tức bỏ hai mươi bã bánh dầu vào trong túi ni lông.