Giang Châu chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa có chút chua xót.
Căn nhà rất thấp, chỉ cao ngang ngực Giang Châu, hắn hơi cúi người xuống, gõ cửa rồi hô lên một tiếng: "Hô Tử? Em có ở đó không? Là anh."
Trong cửa.
Sau khi nghe thấy giọng nói kia, Hổ Tử gần như sững sờ trong vài phút trước khi nhớ ra giọng nói đó là của ai.
Chiêu Tài đang ngồi xổm bên giường, thân thể co ro, hai tay ôm lấy đầu gối cuộn thành một quả bóng, thân hình gầy gò không có đến nửa lạng thịt nhưng cái đầu lại vừa to vừa tròn, tóc trên đầu vừa khô bông như cỏ khô.
Đôi mắt to tướng của nó nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó nó xoay người nhìn sang Hổ Tử, ho khan hai tiếng rồi thận trọng nói: "Ca ca, có người tới! Anh biết người đó không?"
Ngoài cửa, thanh âm của Giang Châu lại truyền đến.
"Là ta, người cho cậu bánh rán đây!"
Hổ Tử vốn đang nằm ở trên giường, nghe thấy thanh âm này, nước mắt lập tức trào ra.
Cậu vội vàng gật đầu, đưa tay xoa đầu Chiêu Tài và nói: "Chiêu Tài, em đi mở cửa đi, người bên ngoài là người tốt."
Chiêu Tài mới sáu tuổi, còn chưa hiểu được sự phức tạp của nhân tính, thế nên Hổ Tử cũng đành nhốt nó ở chỗ này, buộc thêm cả cái túi vải vào chân, thắt nút chết, sợ nó ham chơi chạy ra ngoài.
Ngoài của vẫn thường xuyên có tiếng gõ cửa.
Đa phần đều là ăn mày, mấy tên vô gia cư, hoặc mấy tên say rượu nào đó.
Lúc gõ cửa toàn là âm thanh chửi rủa, Hổ Tử ra ngoài kiếm tiền, trong nhà còn mỗi Chiêu Tài, mỗi lần như vậy nó sẽ cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình thành một quả bóng, co ro trong một góc, bịt tai và tự nói với mình rằng "người xấu" đang ở bên ngoài.
Mà lúc này khi tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, phải đến khi Hổ Tử xác nhận rằng người bên ngoài là "người tốt", nó mới đứng dậy rồi dùng sức mở chốt cửa ra.
Giang Châu liếc nhìn đứa nhỏ gầy gò kia, nó chỉ cao bằng chân của hắn, đầu to tóc lại vàng, tứ chi gầy gò vì suy dinh dưỡng, trông giống như một cái mầm giá đỗ.
Trong vô thức hắn nhớ lại thời điểm hắn nhìn thấy Đoàn Đoàn Viên Viên đầu tiên lúc mới trọng sinh trở lại hồi một năm trước.
Lúc đó hai tiểu bảo bối cũng nhỏ bé giống như mầm cây đậu, khiến người ta thấy mà vừa thương cảm vừa xót xa.
"Anh của em có ở đây không? Anh tìm Hổ Tử."
Giang Châu đưa tay xoa xoa đầu đứa nhỏ, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Em là Chiêu Tài đúng không?"
Chiêu Tài gật đầu, ánh mắt theo bản năng mà lướt tới túi thức ăn mà Giang Châu đang cầm trên tay.
Mấy cái túi giấy lớn căng phồng, được buộc bằng dây gai, trĩu nặng, dù đứng rất xa nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ túi giấy.
Chiêu Tài nuốt nước miếng, đôi mắt to tướng nhìn chằm chằm vào túi giấy dầu, không nỡ rời đi chút nào.
Giang Châu nói: "Trong này có đồ ăn, chúng ta vào trước rồi ăn sau, được không?"
Chiêu Tài gật đầu, rụt rè bước sang một bên mời Giang Châu vào.
Đến tận sau khi Giang Châu bước vào cái lều này, hắn mới nhận thấy nó cực kỳ đổ nát.
Chiếc bàn gỗ nhặt được chất đầy thức ăn ôi thiu, bốc mùi hôi thối, quần áo tả tơi chất đống trong góc lều, ruồi nhặng bay khắp nơi.
Phần trong cùng của cái lều là một cái giường, Hổ Tử đang nằm trên đó, khuôn mặt tái nhợt, hai gò má gầy đến hóp lại.
Nhìn thấy Giang Châu đến, cậu tỏ ra kinh ngạc rồi cố gắng đứng dậy.
Cơ mà không ngờ tay cậu cũng không dùng được lực, cuối cùng cũng chỉ có thể thò nửa cái đầu ra, ngượng ngùng xấu hổ nhìn Giang Châu.
"Em làm sao vậy?"
Giang Châu vốn đang dọn lại cái bàn, túi giấy dầu được mở ra đặt lên đó, mùi thơm bay ra bốn phía.
Lúc hắn quay lại nhìn lại Hổ Tử, rốt cục cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nguyên lai từ khi hắn tiến vào, Hổ Tử vẫn nằm trên chiếc ghế gỗ dựng trên giường mà vẫn chưa đứng dậy, vừa rồi cậu cố gắng đứng dậy nhưng lại bị ngã, hiển nhiên là bị thương.
Lúc này cẩn thận nhìn kỹ lại mới thấy, sắc mặt của cậu tái nhợt đến mức không tưởng nổi.
Thấy vậy hắn liền nhanh chóng mở túi giấy dầu, trải lên bàn để Chiêu Tài tự ăn, sau đó quay người đi về phía Hổ Tử.
Thấy Giang Châu tới gần, Hổ Tử có chút quẫn bách, nghiêng đầu thấp giọng nói: "Giang ca, chân của em gãy rồi, hiện tại đứng không được, nằm thêm một hai ngày nữa là được rồi."
Nhiều ngày rồi cậu đã không tắm rửa, thân thể lại bị thương, cả người tản ra mùi hôi thối.
Nhìn dáng vẻ thấp thỏm của cậu, Giang Châu dường như không để tâm chút nào đến mùi hôi thối kia mà đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, cau mày vén lớp chăn dày đang đắp lên người cậu lên.
Bây giờ đã là đầu hè, thời tiết càng ngày càng nóng bức, Hổ Tử cũng không ngờ rằng Giang Châu lại trực tiếp vén chăn lên, lúc muốn ngăn lại thì đã muộn.
Ngay khi lớp chăn dày được vén lên, lập tức có một mùi thối nồng nặc từ bên trong tỏa ra.
Khi nhìn thấy rõ đôi chân dưới lớp chăn, ngay cả Giang Châu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng phải giật mình!
Trên cái chân gầy như que củi của Hổ Tử có một vết thương rất lớn, giống như bị thứ gì đó khoét đi một mảng thịt, bây giờ thời tiết đang rất nóng nực, vết thương đang bị nhiễm trùng sưng tấy lên, trong lều lại có rất nhiều ruồi muỗi càng làm cho vết thương mưng mủ, nhiễm trùng mười phần nghiêm trọng.
Trên cái chăn đều là nước mủ, nhiệt độ trong lều giờ đang khá cao, trong một sát na khi mà thị giác bị trùng kích kết hợp với mùi thối nồng nặc xộc vào mũi khiến Giang Châu thấy mà giật mình.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Giang Châu cau mày trầm giọng nói: "Lần trước gặp em vẫn rất ổn, sao giờ chân của em lại thành như vậy?"
Hồ Tử còn chưa kịp lên tiếng, Giang Châu lại nói tiếp: "Sao em không đi gặp bác sĩ? Cứ chịu đựng như thế này sao?"
Lúc này hốc mắt cậu có chút chua xót, từng giọt nước mắt to từ trong hốc mắt lăn xuống, dọc theo mái tóc rối bù, rơi xuống ga giường.
Hồ Tử há miệng kêu to: "Giang ca..."
Hô được một tiếng này xong, cậu liền bật khóc.
Cậu vừa khóc vừa kể lại toàn bộ câu chuyện, Giang Châu nghe xong thì sắc mặt càng lúc càng xấu đi.
Nguyên lại từ lần trước khi mà cả hai tạm biệt, Giang Châu đã cho Hổ Tử một khoản tiền, dựa theo dự tính của hắn mà nói thì khoản tiền này bằng với giá của một chiếc đồng hồ điện tử, hẳn là có thể bán được sáu bảy chục tệ.
Như vậy thì Hổ Tử và em của cậu cũng không cần phải làm việc, việc ăn tiêu trong một tháng không phải là vấn đề.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính.
Hổ Tử vẫn là một đứa trẻ, làm sao có thể suy tính sâu xa được?
Ngày nào cậu cũng bán đồng hồ điện từ, giờ cuối cùng cậu cũng có một chiếc thuộc về riêng mình nên vui mừng khôn xiết, cho đến khi tất cả đồng hồ điện tử được bán hết, chiếc mà Giang Châu tặng vẫn còn trong tay cậu.
Vốn cậu chỉ muốn lén lút đeo một hồi, ngắm nghía cho thỏa rồi đem ra khoe với bạn bè, dự định khi nào tiêu tiền trong túi thì sẽ bán chiếc đồng hồ điện tử này đi.
Nhưng mà cậu lại không ngờ tới chính là, ngày hôm đó khi mà cậu đến tạm biệt Diệp Mẫn Kiệt, chiếc đồng hồ điện tử lại bị phát hiện.
Diệp Mẫn Kiệt liền lớn tiếng chất vấn xem cậu có lấy cắp đồng hồ điện tử không, tất nhiên là Hổ Tử phủ nhận.