Nếu là người khác làm ra cái tiểu nháo kịch này thì nhất định mọi người sẽ phàn nàn, nhưng lúc này nếu mà để nhìn về địa vị thì có vẻ Phương Vân Lương cũng không thấp, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nữa, thế nên mọi người lúc này cũng chỉ có thể nói thêm vài câu rồi quay người về chỗ cũ, không nhắc thêm nữa.
Những người khác không biết rằng Phương Vân Lương cố tình làm việc này, nhưng Vương Đức lại rất rõ ràng.
Ông nghi hoặc nhìn Phương Vân Lương, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, sao vậy?"
Trong đêm tối, xe buýt lắc lư lắc lư, Phương Vân Lương nhe răng cười với ông, lắc đầu nói: "Chú Vương, không sao đâu, đừng lo lắng."
Vương Đức nghe vậy cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Phương Vân Lương liếc mắt nhìn Trâu Quốc Khải, sau đó nghiêng người về phía trước, ném một tờ nhân dân tệ xuống đất rồi đá thêm vài tờ nhân dân tệ nữa xuống dưới ghế của anh ta.
Ngay sau đó, khi mà Trâu Quốc Khải đang thu dọn đồ đạc, thì đột nhiên cảm thấy có ai đó vỗ vào vai mình.
"Hả?"
Trâu Quốc Khải quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt tươi cười đang nhìn mình, đang định cau mày thì nghe thấy người này nói: "Ồ? Tên anh là Trâu Quốc Khải đúng không? Mười tệ trên mặt đất là của anh à?"
Khá lắm.
Ở thời đại này, ai mà không muốn tiền cơ chứ? Hơn nữa đây còn là một tờ nhân dân tệ!
Trong đêm tối, hai mắt Trâu Quốc Khải sáng lên, gã vội vàng cúi người xuống tìm, sau một hồi vất vả tìm kiếm, cuối cùng gã cũng nhìn thấy dưới mông mình có một tờ giấy nhăn nhúm có chữ "Thống nhất", gần ngay chỗ ngồi của Phương Vân Lượng!
Trên thực tế, sao Trâu Quốc Khải có thể biết được đây thực sự có phải tiền của gã không?
Nhưng bây giờ khi người hỏi tiền có phải của gã không, thì gã chỉ đơn giản là nhanh chóng nhặt tiền lên, nhét vào túi và nói với Phương Vân Lương: "Thực sự là cảm ơn cậu, số tiền này đáng giá nửa tháng lương của tôi đấy!"
Tất nhiên là gã phải nói lời cảm ơn rồi.
Nếu là người tham lam thì sẽ lặng lẽ lấy tiền đi, cơ bản là muốn biết cũng không biết được.
Trâu Quốc Khải lúc này mới tin, người này nhất định là đại phú gia!
Với sự giúp sức của mấy tờ nhân dân tệ, cả hai đã nhanh chóng làm quen.
Không nói những cái khác, chỉ riêng ở Bắc Kinh thôi thì Phương Vân Lương đã có thể coi là một người hiểu biết, hơn nữa anh còn có chú Vương đi cùng, thi thoảng trong lúc trò chuyện còn kể về vài thứ trong quân doanh, khiến cho Trâu Quốc Khải càng trò chuyện càng nhập tâm.
Chỉ vài câu, gã đã kể sạch sẽ hết nội tình của mình.
Thì ra gã là công nhân một nhà máy cán thép ở ngoại ô Bắc Kinh, gã cũng không còn trẻ, giờ đã hai mươi lăm tuổi, cũng đã đủ tuổi sinh con ở quê rồi.
Người nhà lúc nào cũng thúc dục khiến gã cũng đau đầu, sau này cùng bạn đến Lang Phường chơi thì gặp được Lưu Á Hồng.
Gã đã trải qua chuyện yêu đương nào đâu chứ?
Thế nên là gã ngay lập tức bị cao thủ tình trường - Lưu Á Hồng hớp hồn, sau đó là đắm chìm vào trong thế giới của tình yêu.
Gã là người thật thà, bởi vì quanh năm lăn thép nên người toàn là gân cốt, tuy rằng tướng mạo có chút bình thường, nhưng có thể cho người ta cảm nhận được cảm giác an toàn.
Lưu Á Hồng cũng đã đến tuổi, thế nên cũng quyết định kiềm chế lại một chút mà kết hôn với một công nhân nhà máy cán thép, đối với cô mà nói thì đây cũng có thể coi là bến đỗ tốt nhất rồi.
Hơn nữa khi bỏ Lang Phường mà đến Bắc Kinh sinh sống, ai có thể lần mò được quá khứ của cô nữa?
"Cô ấy cũng chỉ là một tiểu cô nương thôi, cái gì cũng không biết. Lần này tôi đến đây là để đưa cô ấy về nhà ra mắt gia đình. Nếu có thể, chúng tôi sẽ kết hôn vào cuối năm nay."
Trâu Quốc Khải lộ ra vẻ mặt chờ mong: "Tôi cũng có tuổi rồi, sinh con sớm một chút cũng tốt, cô ấy còn nói muốn sinh cho tôi đứa con!"
Phương Vân Lương: "..."
Anh nghe câu được câu chăng, cơ mà chung quy lại thì cũng có chút thổn thức.
Anh hạ giọng, ho hai tiếng rồi ngập ngừng nói: "Cô ấy thật sự tốt như vậy sao? Nếu cô ấy đến với anh vì tiền thì sao?"
Trâu Quốc Khải lắc đầu, cẩn thận chỉnh lại cổ áo, lắc đầu thật mạnh rồi nói: "Không thể nào! Tôi ở với cô ấy lâu như vậy mà cô ấy chưa bao giờ tiêu của tôi một xu nào! Ngay cả mua bánh vừng cô ấy cũng giành trả tiền. Làm sao cô ấy có thể đến với tôi vì tiền được?"
Phương Vân Lương im lặng.
Hóa ra đây là... Hoàn lương sao?
Xem chừng nữ nhân kia cũng muốn dừng lại và sống một đời yên ổn rồi.
"Anh nói đúng."
Phương Vân Lương gật gật đầu, vỗ vỗ vai Trâu Quốc Khải, nói: "Nếu thực sự cô ấy xảy ra chuyện gì, thì đó nhất định là do ai đó đã khi dễ cô ấy! Anh phải bảo vệ tốt cô nương này!"
Trâu Quốc Khải nghe xong thì mặt trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai dám khi dễ vợ sắp cưới của ta, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!"
………..
Khi trời đã tảng sáng, Diệp Mẫn Khiết vẫn còn đang quyến luyến về dư vị ôn nhu của mấy ngày qua.
Gã thực sự có chút phiêu dạt.
Tốt.
Tiền thật sự là thứ tốt, bất kể là người hay vật, chỉ cần cầm "nhân dân tệ" đặt vào tay người ta, thì việc gì cũng có thể làm được.
Không nói những cái khác, chỉ riêng Lưu Á Hồng thôi, thì trên thực tế khi gã mới đến Lang Phường thì cũng đã biết tên.
Thích mặc váy, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng nhập khẩu, lúc gã ở cửa hàng bán hàng cũng thường nghe thấy mấy tên nam nhân nghị luận về cô ta.
Vẫn luôn có tâm lý ganh đua giữa mọi người với nhau, đặc biệt là nam giới.
Ai là người hôm nay nói chuyện với Lưu Á Hồng, ai là người nắm tay cô ấy vào ngày mai, khi nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của mấy gã đàn ông kia ít nhiều cũng lộ ra vẻ tự hào và khoe khoang.
Nghe một hồi thôi là Diệp Mẫn Kiệt nhất thanh nhị sở.
Kể từ khi có tiền trong túi, hoa tâm của gã cũng nhiều hơn, đặc biệt là ở Lang Phường, nơi mà công việc kinh doanh của gã như cá gặp nước, gã đi từng bước theo con đường kinh doanh của Giang Châu mà không gặp bất kỳ trở ngại hay chướng ngại nào.
Diệp Mẫn Kiệt không khỏi có chút lâng lâng.
Tiền trong túi ngày càng nhiều, tâm tư của gã cũng ngày càng nhiều.
Sự thỏa mãn do kiếm được tiền mang lại giờ đã không đủ, mà có tiền thì còn phải có đàn bà, chuỗi ngày u uất trong quá khứ đã trôi qua quá lâu, giờ là lúc để tận hưởng.
Sau đó gã liền theo chân một khách hàng quen thuộc đến vũ trường.
Lần đầu tiên gặp Lưu Á Hồng gã đã choáng ngợp.
Con mẹ nó.
Thật là xinh đẹp.
Thân hình mảnh mai khi lắc lư uốn éo tỏa ra vô vàn mị lực, chỉ liếc mắt một cái thôi là câu được cả thần hồn của gã đi..
Gã đã sống trong nơm nớp lo sợ hơn 20 năm, khi gặp một cô gái trên đường, gã thậm chí không dám nhìn lần thứ hai, giờ khi nhìn thấy một người phụ nữ như vậy, sao gã có thể cầm lòng được?
Sau đó, Diệp Mẫn Kiệt bắt đầu tiếp cận Lưu Á Hồng, gã thấy rằng người phụ nữ này thực sự giống như những gì mấy tên đàn ông kia nói.
Có vẻ như ai cũng có thể chơi đùa với cô ta, nhưng sau khi tiếp xúc với ả, gã mới phát hiện ra rằng thực tế ả rất khéo léo, có thể ứng phó với bất kỳ ai.
Chạm vào bàn tay nhỏ thì không sao, nhưng nếu thực sự muốn đi sâu vào trong thì khó như lên trời.
Điều này khơi dậy ham muốn chinh phục của Diệp Mẫn Kiệt, tiền gã kiếm được thì cũng tiêu được, tiêu vài trăm tệ đối với gã chẳng là cái gì lớn cả.
Vài lần như vậy liền thành công hẹn hò được với Lưu Á Hồng.
Sau vài lần qua lại, mọi người trong vũ trường đều biết rằng đối tượng mới của Lưu Á Hồng là chủ của một cửa hàng thiết bị điện, là người rất giàu có!
Lòng hư vinh của Diệp Mẫn Kiệt được dịp bành trướng.
Chỉ là, bản thân Diệp Mẫn Kiệt cũng rất rõ ràng, thủ đoạn của ả Lưu Á Hồng kia cực kỳ cao minh, ngoại trừ chạm vào bàn tay nhỏ bé và hôn vào má của ả, thì đừng nói đến cơ thể, đến ngay cả cái miệng nhỏ nhắn kia thậm chí hắn còn chưa hôn được!