Dương Thụ Long lấy từ bên trong bốn năm chiếc máy tính điện tử, chiếc nào chiếc nấy đều có dấu hiệu nứt vỡ, hiển nhiên là đã bị người ta quăng quật không nhẹ.
Dương Thụ Long nói với Giang Châu, giọng như mếu.
"Cậu.. cậu xem có sửa được không, tôi sẽ trả góp! Cậu.. cậu…!"
Năm chiếc máy tinh điện tử bị hỏng, quả là muốn mạng của Dương Thụ Long, không biết phải chạy bao nhiêu ngày nữa mới đủ tiền để trả.
Giang Châu nhíu mày, cầm lấy mấy cái điện tử lên nhìn thoáng qua rồi rút một điếu thuốc được cho Dương Thụ Long, nói: "Có thể sửa được, không mất bao nhiêu tiền đâu, không cần phải trả góp.
Nhưng anh phải nói với em chuyện gì xảy ra đã, sao mặt anh lại thâm tím hết vậy."
Dương Thụ Long nghe Giang Châu nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi xổm xuống, châm thuốc rít hai hơi rồi buông ra một câu chửi thề: "Con mẹ nó…
Hôm nay anh vẫn đang đập xe đi bán đồ, mua đồng nát tích cóp để cưới vợ.
Không biết từ đâu chui ra một đám lưu manh đường phố, tên nào tên nấy đều hung thần ác sát, mặt mũi bặm trợn, giọng không phải là người Bắc Kinh, hình như là người ở nơi khác tới.
Bọn chúng thế mà còn trắng trợn đòi thu tiền phí bảo kê, đã thế còn bảo tháng nào cũng phải nộp phí cho chúng nữa.
Con mẹ tụi nó!
Lão tử đến Tây Đan làm ăn, đến đàn em của Phương Vân Lương còn nể mặt vài phần, một đám nhóc con thế mà dám lớn lối trước mặt lão tử."
Giang Châu nghe đến đây liền nhướn mày, hắn tuyệt đối không thể ngờ Dương Thụ Long trước mặt thế mà lại dám một mình đánh nhau với lũ côn đồ: "Anh đánh nhau với chúng?"
Dương Thụ Long hừ một tiếng, nhổ cái thuốc xuống đất, dùng chân dẫm nát, mắng một tiếng: "Con mẹ nó!
Động vào tiền cưới vợ của lão tử, đến lão thiên lão tử còn dám đánh!"
Nói đến đây, vì hơi dùng sức lên vết thương trên mặt lại nhói lên, đau đến nhe răng nhếch miệng.
"Chỉ tiếc là song quyền nan địch tứ phương, người chịu thương tổn, hàng hóa cũng bị rơi vỡ ít nhiều…"
Giang Châu nghe xong liền vỗ vỗ vai Dương Thụ Long: "Anh Long cứ về nhà tĩnh dưỡng trước đi, mấy cái máy tính điện tử bị hỏng này cứ để lại chỗ em.
Còn về mấy tên côn đồ kia, để em hỏi lại chỗ Phương Vân Lương xem thế nào."
Dương Thụ Long Long nghe vậy thì rối rít cảm ơn Giang Châu, rồi kéo xe ba bánh rời đi, tuy mặt mũi sưng vù nhưng không phải bồi hoàn lại năm cái máy tính đã đủ làm gã cao hứng rồi, giá trị của năm cái máy tính kia không phải là nhỏ, vừa đi gã vừa ngâm nga một tiểu khúc.
Mà bên này Giang Châu lại đang ngồi xổm xuống, cầm mấy cái máy tính điện tử lên, nhíu mày ngẫm nghĩ.
Chuyện Phương Vân Lương cùng đám đàn em lãng tử hồi đầu, đi làm người tốt rồi địa bàn bỏ trống bị mấy tên côn đồ khác chiếm lấy cũng có thể coi là lẽ thường.
Thế nhưng theo lời Dương Thụ Long nói mấy tên côn đồ này lại không phải là người địa phương, Dương Thụ Long là người nổi danh đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở Bắc Kinh, nhận hết mọi mặt người thì gã không dám nhận nhưng mấy tên côn đồ chọc làng phá xóm gã cũng phải biết hầu hết. Giờ tự dưng có một nhóm nói giọng lạ đến thu tiền bảo kê thì đến chín phần mười nhóm đó là từ nơi khác đến.
Người xưa có câu "Cường long bất áp địa đầu xà", tuy nhóm "địa đầu xà" lớn nhất của Phương Vân Lương đã giải tán rồi, nhưng đây là Bắc Kinh, nơi long xà hỗn tạp, nếu nói không có ai chống lưng mà đám côn đồ kia dám đến đây gây loạn thì Giang Châu căn bản là không tin.
Bỗng nhiên có một chiếc xe ba bánh người kéo hướng về phía bên này đi tới.
Chiếc xe chưa kịp dừng hẳn, người trên xe đã chống tay lên thành xe, nhảy xuống, sau khi trả tiền cho phu xe thì đi về phía Giang Châu.
Người tới ngoài Phương Vân Lương thì còn có thể là ai?
Giang Châu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Vân Lương thì mỉm cười, đúng là không hẹn mà gặp, đúng lúc hắn muốn tìm anh ta.
Hắn đứng lên, đặt mấy cái máy tính điện tử sang bên cạnh, phủi phủi bụi rồi nở nụ cười với Phương Vân Lương:
"Anh Phương dạo này sao rồi! Đi khiêu vũ có vui không!"
Phương Vân Lương hừ một tiếng, rồi hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, mắng một câu: "Con mẹ nó! Nguyên một đám không có nghĩa khí!
Đúng là có vợ rồi thì bỏ cả huynh đệ! Mấy tên Cường Phi Đông Tử quả là một lũ chết nhát, hồi trước còn lao lên trước mũi dao được, giờ rủ đi vũ trường lại còn lắc đầu nguây nguẩy, sợ không dám đi.
Phi! Đúng là không tin mấy tên đã có vợ!"
Giang Châu: "..."
Mình cũng là người đã có vợ mà?
Trông không đáng tin đến thế sao?
Phương Ca quá lời rồi!
Phương Vân Lương phát tiết tâm tình xong liền vỗ vỗ vai Giang Châu.
"Muốn thế này mới đến là có chuyện muốn báo cho cậu"
Giang Châu đáp lời: "Em cũng có chuyện muốn nhờ anh."
Phương Vân Lương nghe vậy đôi mắt sáng lên, anh vội vã hỏi: "Chuyện gì? Chú lại muốn lừa gạt ai sao? Cứ nói với ta, ta đảm bảo sẽ làm cho thật xinh đẹp!"
Giang Châu: "..."
Từ vụ Diệp Mẫn Kiệt, Phương ca giờ lừa người có chút nghiện rồi!
Ngay sau đó Giang Châu kể lại chuyện của Dương Thụ Long từ đầu đến cuối cho Phương Vân Lương nghe một lần.
Một đám ngoại lai mà cũng dám đến đây tranh giành địa bàn cùng với lão tử sao, để lão tử gọi anh em mang đồ chơi đến chơi chết bọn chúng!"
Giang Châu thấy vậy liền nhanh chóng vươn tay giữ Phương Vân Lương lại.
"Anh Phương! Bình tĩnh đã, em chỉ nhờ xem anh tìm hiểu xem nhóm người mới đến là ai để phòng ngừa vạn nhất thôi, chứ không cần anh ra tay! Anh quên chuyện hồi trước em nói với anh rồi sao?"
Phương Vân Lương dừng lại, anh quay đầu về phía Giang Châu, hồ nghi hỏi: "Chuyện gì?"
"Nghiêm trị!"
Giang Châu đáp rồi rút một điếu thuốc ra đưa cho Phương Vân Lương: "Giờ đã sắp vào hè, công cuộc nghiêm trị cũng sắp sửa diễn ra rồi, đến lúc đó không cần anh ra tay, đám côn đồ kia cũng sẽ bị pháp luật xử lý!"
Phương Vân Lương nghe vậy thì cười hắc hắc, anh nhận lấy điếu thuốc, châm lửa rít một hơi rồi nói: "Chú nói cũng đúng! Cha anh cũng đã thông báo việc này cho anh rồi, nói là lần nghiêm trị này có bên quân đội kết hợp với cả bên công an, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để bắt mấy tên côn đồ lại!
Cũng may anh đây đã cải tà quy chính rồi, không còn lo về mấy huynh đệ nữa! Giờ đi theo chú tập tành làm ăn nên việc nghiêm trị cũng không phải tham gia, mỗi ngày chỉ cần kiếm tiền rồi đi vũ trường mà thôi!"
Nói đến đây Phương Vân Lương dường như nhớ ra điều gì đó, anh đến gần, cười hắc hắc với Giang Châu, nói.
"Chú đoán xem hôm qua anh đi vũ trường gặp được ai nào?"
Giang Châu: "...
Anh Phương, nói thẳng đi, không cần chơi trò thần bí đâu!"
Phương Vân Lương xì một tiếng, nói: "Đúng là không chút thú vị!
Tối qua anh đây đến vũ trường, thế mà lại gặp người anh họ tốt của cậu, Giang Minh Phàm, đang ở đấy. Đi cùng gã còn có một người nữa có họ Lý, nghe chất giọng hình như cũng không phải là người ở Bắc Kinh…"
Có một thứ gì đó loé lên trong đầu Giang Châu, họ Lý, côn đồ, Giang Minh Phàm… đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, ngay sau đó có một ý nghĩa hiện lên trong đầu Giang Châu.
Quả là oan gia ngõ hẹp mà.
Người anh họ Giang Minh Phàm của hắn thế mà còn định thâu tóm cả giới hắc đạo ở Bắc Kinh, dã tâm quả thực là không hề nhỏ.
Thế nhưng xui cho Giang Minh Phàm, thời khắc nghiêm trị cũng đã đến rồi.
Giờ này mà nhúng tay vào giới hắc đạo Bắc Kinh thì có khác gì tự đưa đầu vào cẩu đầu đao đâu?
Đã thế thì Giang Châu cũng không thể bỏ lỡ cơ hội trời cho này được.
Ân oán giữa hắn và Giang Minh Phàm, cũng nên trả rồi.
Giang Châu lại đưa cho Phương Vân Lương một điếu thuốc nữa.
"Anh Phương! Em biết rồi, cảm ơn anh trước!"
Nói rồi hắn định từ biệt thì Phương Chính Dương lại bất ngờ nói.