Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 517: Chiêu này của Trần Đông Nhĩ dùng cũng không tệ!



Phương Vân Lương nhìn thấy Giang Châu cười như vậy thì nổi hết cả da gà!

"Chú lại định tính kế ai đấy à?"

Phương Vân Lương nói rồi nhìn Giang Châu với ánh mắt nghi ngờ.

Ai mà biết tên tiểu tử này có mưu ma chước quỷ gì chứ?

Có ai bị tên tiểu tử này tính kế mà yên ổn được đâu?

Phương Vân Lương nghĩ vậy liền lùi lại một bước, trong đầu đang suy nghĩ xem có nên bỏ chạy khỏi đây hay không.

Giang Châu thấy biểu tình Phương Vân Lương như vậy liền bước đến, vỗ vai anh cười ha ha:

"Anh cứ yên tâm! Chúng ta là huynh đệ tốt, nếu có tính kế thì em cũng chỉ tính kế với người ngoài! Nào dám tính kế với anh!"

Phương Vân Lương nghe vậy thì cũng đành nửa tin nửa ngờ đi theo Giang Châu đến quán ăn sáng.

Cả hai ăn sáng xong, bước ra khỏi quán, Giang Châu lập tức nhìn đồng hồ, lẩm bẩm tự nói:

"Tầm này chắc cũng sắp đến lúc rồi"

Giang Châu nói xong liền đưa Phương Vân Lương rẽ vào một con hẻm, sau một hồi quanh co thì cả hai dừng lại ở một góc vắng, Giang Châu nói với Phương Vân Lương.

"Anh đứng đợi ở chỗ này, em chạy ra chỗ kia chuẩn bị! Nhớ đừng chạy đi đâu đấy!"

Giang Châu nói rồi ba chân bốn cẳng chạy mất, để lại Phương Vân Lương một mình với một đống dấu hỏi chấm trên đầu.

Mà bên này.

Địch Thiến Thiến cũng đang đứng chờ ở một góc hẻm chỗ đối diện, chỗ này tuy không cách xa đường chính là mấy nhưng lại khá là vắng vẻ ít người qua lại.

Hôm nay Giang Minh Phàm dẫn cô đi chơi, gã bảo gã sắp chuyển sang kinh doanh quần áo, chuẩn bị nhập một lô váy có vóc dáng cực kỳ hiện đại nên dẫn cô đi thử trước. Tuy còn chút lấn cấn về mấy chuyện hôm bữa nhưng cô vẫn quyết định đi theo gã.

Nữ nhân mà.

Ai mà không bị quần áo hấp dẫn chứ, nhất là với những bộ y phục thời trang.

Khi đi đến chỗ này thì gã bảo Thiến Thiến đợi để gã đi gọi xe.

Đợi đã gần nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy quay trở lại.

Cô có chút sốt ruột cùng lo lắng.

Con gái một thân một mình đứng ở nơi hoang vắng thế này, ai mà chả vô thức cảm thấy sợ hãi cơ chứ?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Địch Thiến Thiến thấy ba bốn bóng người đi tới, nhìn qua mấy cái bóng người có vẻ như không cái nào giống với Giang Minh Phàm, cô có chút sợ hãi nép vào góc tường, cầu mong đó chỉ là người qua đường đi ngang qua mà thôi.

Nhưng đời nào được có như mơ.

Ba bốn bóng người rẽ thẳng vào góc hẻm nơi cô đang đứng.

Khi nhìn rõ ràng thì tên nào tên nấy đều mang dáng vẻ hung thần ác sát, mặt mũi bặm trợn, đầu cạo trọc, ăn mặc rách rưới, mắt trợn ngược… nhìn thoáng qua đã biết không phải là kẻ tốt lành gì.

Mấy tên côn đồ kia thấy Địch Thiến Thiến thì ngay lập tức rút dao ra.

"Hắc hắc! Tiểu cô nương ở đâu, sao lại đi lạc vào đây thế này! Lạc đường sao? Thế thì để lão gia đây giúp nào!"

"Tiểu cô nương! Biết điều thì đưa hết tiền bạc cùng trang sức ra đây! Sau đó hầu hạ mấy đại gia đây cho thật tốt, chúng ta thương tình mà tha mạng cho!"

"Hắc! Nhìn qua là biết tiểu thư khuê các! Ta từng này tuổi rồi mà chưa từng thấy ai vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất như vậy! Hôm nay phải chơi cho thoả mới được."



Giang Minh Phàm đang ngồi xổm ở cách đó không xa.

Khi nhìn thấy mấy tên côn đồ kia đi vào trong ngõ hẻm, gã liền đứng lên, chuẩn bị tiến vào trong con ngõ nhỏ.

Theo kế hoạch thì mấy tên côn đồ kia chỉ cần doạ Địch Thiến Thiến một chút là được, sau đó gã sẽ lao đến diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đuổi đám côn đồ kia đi, để thêm phần kịch tính gã còn bảo đám côn đồ kia mang theo cả dao, nếu cần gã sẽ bỏ lại một chút máu, coi như là hi sinh vì đại cục.

"Anh hùng cứu mỹ nhân" kết hợp với "khổ nhục kế", có cô gái nào mà không cảm động được cơ chứ?

Diễn xong màn này thì Địch Thiến Thiến sẽ cảm động mà bỏ qua hết những lỗi lầm trước kia của gã, gã sẽ "rèn sắt khi còn nóng" nhân cơ hội này cầu thân luôn, vững chắc đặt chân vào tầng lớp cao tầng.

Nhưng ngay khi gã đứng lên chuẩn bị chạy vào con hẻm thì đột nhiên xuất hiện một thanh niên đeo kính mát, mặc quần ống loe, trên tay cầm một cái đài chạy vụt qua Giang Minh Phàm.

Khi chạy ngang qua Giang Minh Phàm, thanh niên kia đột nhiên nghiêng người sang một bên, Giang Minh Phàm còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng gì gì đó rơi mạnh xuống đất.

Ngay sau đó người thanh niên kia liền cất tiếng chửi: "Mẹ kiếp! Ngươi không có mắt à? Đền cho ta cái đài ngay, cái đài này có giá hơn cả trăm tệ đấy! Hôm nay nếu không trả cho ta một cái mới thì đừng hòng rời đi!"

Giang Minh Phàm nhướn mày, có chút bực tức.

"Đường rộng ngươi không đi, cố tình đâm vào ta lại còn đòi bồi thường? Tránh ra, ta không có thời gian rảnh chơi với ngươi!"

Giang Minh Phàm nói rồi vươn tay đẩy thanh niên kia sang một bên.

Nào ngờ…

Vừa mới vươn tay đẩy môt cái mà thanh niên kia đã ngã lăn ra đất, kêu ầm lên.

"Ối giời ơi! Đánh chết người rồi! Mọi người ơi, ra đây mà xem! Làm hỏng đài của người ta không bồi thường mà còn đánh người đây này! Còn đạo lý không, còn vương pháp nữa không đây?"

Ngay lập tức, một đám người không biết từ đâu ùa đến vây kín quanh hai người, sau đó bắt đầu lên tiếng chỉ trỏ.

"Ai nha! Đụng hỏng đồ của người ta của người ta thì phải trả tiền là đúng rồi! Đồ này quý giá đấy!"

"Ai đỡ anh ta dậy đi kìa, trông tội quá! Người thanh niên kia sao lại hành xử như vậy chứ! Đụng hỏng đồ của người ta rồi lại còn đánh người nữa!"



Thanh niên kia thấy mọi người vây quanh thì càng gào lớn.

Đám đông lại càng bao quanh hai người chỉ trỏ.

Giang Châu đang ngồi xa xa ở một góc hẻm khác quan sát đám người.

Thấy người anh họ kia của mình bị đám đông vây lấy, hắn liền nhếch miệng cười.

Hắc!

Chiêu này của Trần Đông Nhĩ dùng cũng không tệ!

Thanh niên cầm đài cùng đám người đang vây quanh kia đều do Giang Châu bảo Cường Phi Đông Tử thuê đến, diễn lại nguyên một màn kịch Trần Đông Nhĩ dùng với hắn hồi trước để cầm chân Giang Minh Phàm lại.

Mà bên này.

Phương Vân Lương thấy ồn ào từ đám đông liền định đi qua đó xem thế nào, bỗng anh nghe thấy một tiếng hét bên con hẻm đối diện.

Là giọng của nữ nhân, hơn nữa nghe còn có chút quen quen.

Phương Vân Lương không nghĩ nhiều nữa mà lao về phía con hẻm đối diện.

Vừa chạy vào hẻm, cảnh tượng đập trước mặt ngay lập tức làm anh đỏ mắt.

Khá lắm.

Giữa thanh thiên bạch nhật, thế mà có ba bốn tên đàn ông vây quanh định khi dễ một cô gái, đã thế lại còn vừa nói vừa vung dao loạn xạ.

Nhìn một cái là biết ngay đó là một đám lưu manh.

Anh không nghĩ nhiều mà gầm lên một tiếng, lao tới tung cước vào tên gần nhất.

Đám lưu manh vốn đang buồn bực vì đợi một hồi rồi mà chưa thấy "anh hùng" tới, giờ nghe thấy tiếng gầm liền mừng khấp khởi, tưởng khách thuê đã đến, công việc sắp xong rồi.

Nào ngờ vừa quay lại thì thấy một người lạ mặt lao đến tung một cước vào đồng bọn.

Một cước này Phương Vân Lương cũng không lưu tình.

Tên dính đòn ngay lập tức bị đạp văng ra ngoài, đập đến "huỵch" một cái vào bờ tường, nằm im không nhúc nhích.

Ba tên còn lại thấy thế liền trợn trừng mắt, sự việc xảy ra đã nằm ngoài dự liệu của họ, "anh hùng" đến đây lại không phải là người đã thuê chúng, hơn nữa vị "anh hùng" này có vẻ như không lưu tình chút nào.

Hai tên lưu manh quay đầu nhìn về phía đại ca xin ý kiến, tên đại ca thấy vậy liền cắn răng rút dao ra, nói với đồng bọn.

"Đâm lao thì phải theo lao, xử tên này trước đã!"

Hai tên kia nghe vậy thì liền gật đầu, sau đó cũng rút dao ra lao về phía Phương Vân Lương.