Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 93: Vợ cũng tới hỗ trợ



Lúc này tụi nhỏ gắng sức duỗi cánh tay nhỏ bé ra, cố gắng chạm chiếc kẹp tóc trong tay Giang Châu.

Giang Châu mỉm cười, cài kẹp tóc lên cho từng đứa một.

Mỗi đứa một cái.

Lúc đôi chân ngắn cũn cỡn chạy tung tăng, con bướm nhỏ cài trên đó cũng rung theo.

Dưới ánh nắng, hiện lên kim quang lóng lánh, tựa như là muốn bay.

Vừa dễ thương vừa xinh đẹp.

"Ô! Đoàn Đoàn thích bươm bướm! Đẹp quá! Ma ma nhìn nè!"

"Viên Viên, bay bay! Hồ điệp bay bay ~"

Hai đứa nhỏ vui mừng chạy quanh sân.

Vào lúc này Liễu Mộng Ly cũng đã rửa bát xong.

Cô mang bát đĩa vào bếp.

Khi cô đi ra, đã thấy Giang Châu đang đợi mình.

Trên tay hắn đang cầm một thứ gì đó trông như một cái túi dệt lớn.

Rất nặng nề.

"Anh mua vải về sao?"

Liễu Mộng Ly hỏi.

Giang Châu gật đầu: "Ừm, em tới đây nhìn một chút xem, anh với em bàn bạc một chút."

Liễu Mộng Ly lập tức đi cùng hắn vào nhà.

Giang Châu mở túi dệt, cắt sợi dây gai buộc, để lộ ra tấm vải bên trong.

Vẫn như lần trước, may vải hoa nhỏ làm váy cho Đoàn Đoàn Viên Viên.

"Lần này làm váy giống với của Đoàn Đoàn Viên Viên."

Giang Châu: "Anh đã ghi số liệu cụ thể và những điểm cần chú ý trên giấy rồi."

Hắn đứng dậy rồi lấy ra một tờ giấy ăn.

Đây là những gì hắn đã vẽ đêm qua.

Liễu Mộng Ly nhận lấy rồi xem xét một hồi, đôi mắt hơi sáng lên.

Các số liệu cụ thể đều rất rõ ràng.

Chiều dài của váy, chiều dài và chiều rộng của dây vai, các yêu cầu về đường khâu và một số điểm đánh dấu trên mẫu.

Hôm qua cô không chú ý lắm.

Hôm nay cô mới biết, chiếc váy này đại khái là một phiên bản khác mà cô làm cho Đoàn Đoàn Viên Viên.

Nhưng một vài chi tiết đã thay đổi.

Ví dụ, cổ áo trên ngực không phải là cổ tròn mà là cổ vuông.

Có một hàng nút màu đen ở giữa, trông vui tươi cùng một chút chững chạc.

Trên mép váy được đính thêm lá sen hình tròn, trên đó lại có những chi tiết trang trí nhỏ cho thêm phần sinh động hoạt bát.

Kiểu dáng và dáng vẻ này, một khi được tung ra, chắc chắn là chiếc váy hợp thời trang nhất thời điểm hiện tại!

"Chỉ là... chúng ta có làm được tất cả những thứ này trước khi bán chúng ra không? Chúng ta chưa có số liệu cụ thể, liệu nó có phù hợp khi chúng ta làm ra chúng không?"

Liễu Mộng Ly có chút băn khoăn.

Thời đại này.

Tất cả đều được thiết kế riêng.

Những người giàu có thì đến thợ may để may quần áo, còn những người không có khá giả thì dùng kim chỉ để may.

Dù gì thì cũng phải đo đạc kích thước trước.

Giờ nếu mà việc may quần áo này được suôn sẻ thì có thể buôn bán về lĩnh vực này.

Ở một mức độ nhất định mà nói, nó là một loại sáng tạo và mạo hiểm.

Giang Châu mím môi vui vẻ nói

"Đừng lo, nó sẽ bán được, cứ tin anh."

Giang Châu cũng không giải thích cặn kẽ.

Từ việc may đo cho đến bán hàng theo kiểu vừa vặn với mọi người, nó là một quãng đường rất dài.

Nói dăm ba câu đơn giản cũng không thể giải thích được.

Chứng minh với thị trường mới là thứ hiệu quả nhất.

Hơn nữa.

Cái váy của hắn vốn là có kiểu dáng suông rộng.

Sẽ chịu được sự thử thách của thị trường trong nhiều năm, không lo không tiêu thụ được.

Nghe Giang Châu nói mấy lời này, Liễu Mộng Ly thấy nhẹ nhõm đi không ít.

Cô tin tưởng vào Giang Châu.

"Có bao nhiêu thước vải ở đây vậy?"

"Ba mươi sáu thước."

Giang Châu nói: "Về quần áo mà nói, có thể may một bộ dài bảy thước vải. Còn váy có thể tiết kiệm nhiều vải hơn, đặc biệt là loại váy dây treo, vậy nên sáu thước vải là đủ."

"Chỗ này đủ sáu cái váy. Ngày mai anh sẽ lên quận huyện tìm tiệm may. Bán một bộ xem hiệu quả thế nào."

Liễu Mộng Ly nghe xong liền gật đầu.

"Được rồi, chiều tui sẽ sang nhà dì Trương may váy, nhưng chắc chỉ may được một chiếc thôi, tui mới bắt đầu may, chưa quen, ngày mai sẽ tốt hơn. "

Cô suy nghĩ một chút rồi nói với Giang Châu.

"Không thành vấn đề, vừa mới bắt đầu bán, một cái là đủ rồi, em đừng lao lực quá."

Hai người thỏa thuận xong.

Giang Châu dùng thước đo chiều dài của tấm vải rồi cắt ra 6 thước vải.

Một lúc sau, hắn nghe tiếng Tề Ái Phân và Diêu Quyên gọi ra cửa ăn tối.

Hai người liền đi ra ngoài.

Khi ngồi vào bàn, Tề Ái Phân đã chuẩn bị bữa xong cho mọi người.

"Mọi người cứ ăn đi, tôi chờ..."

Tề Ái Phân đã quen là người ăn sau cùng.

Địa vị của phụ nữ ở thời đại này rất thấp, nhất là khi Giang Phúc Quốc là chủ gia đình và cũng là lực lượng lao động chính của gia đình.

Những thứ khác cũng không cần nói thêm.

Vào thời đại này khi mà làm việc, công nhân nam cũng được đánh giá cao hơn công nhân nữ.

Đây cũng chính là lý do khiến thời đại này thích con trai hơn con gái.

Có sức lao động thì kiếm được nhiều điểm công, gia đình cũng có được cơm ăn áo mặc.

Tuy nhiên, ngay khi Tề Ái Phân quay đi định rửa bát đũa, bà đã nhìn thấy Giang Châu bước ra khỏi bếp.

Trong tay hắn cầm một cái bát, một bát cơm trắng đầy.

Tề Ái Phân lập tức sửng sốt.

"Mẹ, ăn uống là ưu tiên hàng đầu. Trong danh ngôn có nói rằng mục tiêu đầu tiên của con người ta chính là no bụng."

"Trong nhà nhiều việc như vậy, ăn không đủ no thì làm sao có thể làm được?"

Giang Châu cười nói: "Ăn cơm trước đã rồi làm việc tiếp, không trễ chút nào đâu."

Tề Ái Phân khựng lại một lúc, ngập ngừng không nói thành tiếng.

Bà biết.

Tên tiểu tử thúi này, đang vì mình mà đau lòng!

Đôi mắt bà lại đỏ lên, sụt sịt, lặng lẽ lau nước mắt, sau đó đi cùng Giang Châu ngồi vào bàn ăn dùng bữa.

Sau khi ăn xong.

Chị dâu Diêu Quyên tranh thủ thời gian đi rửa bát.

"Ta cũng đang rảnh rỗi, mọi người nghỉ ngơi đi!"

Diêu Quyên cười nói: "Mộng Ly, không phải em phải tới nhà dì Trương ở đầu thôn sao? Tranh thử thời gian đi đi. Mượn máy may của cô ấy khó lắm!"

Liễu Mộng Ly gật đầu.

Cô xách giỏ mang theo kéo và vải, tạm biệt Giang Châu rồi lên đường đi đến nhà dì Trương.

Buổi chiều Giang Châu sẽ cùng Giang Minh đi thu lươn.

Tuy là hai ngày trước ở các thôn khác đã có người nào đó đã thu mua lươn.

Nhưng Giang Minh cũng không chịu thua, hôm nay phải đi xem lại.

Giang Châu cũng không khỏi lo lắng.

Hắn sợ rằng anh cả lại đánh nhau với người ta.

Thế nên hắn lập tức mang theo hai tiểu bảo bối, ngồi lên xe lừa, theo Giang Minh rời nhà.

………………

Giang Minh da mặt mỏng, vừa che mặt vừa hô to.

Giang Châu với hai tiểu bảo bối thì ngược lại.

Tìm mọi cách hô to để thu mua lươn.

Hai đứa nhỏ đứng trên xe lừa, hai con bướm bay lượn trên mái tóc.

Xe lừa lắc lư, gió thổi qua, làm vạt váy hoa nhỏ cũng đung đưa.

"Mua lươn đây! Mua lươn! Mua lươn!"

"Sáu hào ~ sáu hào một cân ~ Ba ba Viên Viên đưa tiền ~"

Giọng của Giang Châu phối hợp với giọng nói non nớt của hai tiểu bảo bối: "Trả bằng tiền mặt!"

Vừa dài lại vừa hùng hậu.

Về cơ bản, hai anh em Giang Châu, Giang Minh vào lúc này đều là ra ngoài để thu mua lươn.

Một vài thôn dân cũ, những người Giang Châu đã gặp và đã đưa thuốc lá vài lần, vẫn sẵn sàng bán lươn cho hắn vào lúc này.

"Lại là mọi người! Lão có rất nhiều lươn! Lão nguyện ý bán cho hai anh em!"

Ông lão mỉm cười đưa lươn qua.

Giang Minh không nói gì, đặt lươn lên bàn cân.

"Một cân ba lạng."

Giang Châu cười nói: "Bác à, mọi người đều là khách hàng cũ, số lươn này, về sau cháu sẽ mua 6 hào 1 xu một cân!"

Trên thực tế.

Sau khi Giang Châu định giá 6 hào, thì không ít người thu mua lươn đến sau đều trả 6 hào.

Tuy nhiên, so với họ, thực tế Giang Châu kiếm được nhiều hơn nhiều.