Tuyết Hoài bị biển người chen lấn đẩy đến cạnh cửa, đụng đầu một cái, đường nhìn chậm rãi rõ ràng hơn.
"Ca, ta sợ, ngươi đừng ra ngoài, đến đây đi."
Đầu của y còn có chút choáng, đứa bé trước mặt lôi kéo cổ tay y phát đau khiến y thầm giật mình trong lòng.
Dư âm của tử vong vẫn chưa qua, trong đám người ầm ĩ, y tựa như một người sắp chết đuối hung hăng nắm chặt đối phương, sức lực kia suýt chút nữa đã đạt đến trình độ đáng sợ.
Tuyết Hà bị y làm cho hoảng sợ, âm thanh cũng nhỏ đi: "Chúng ta đi ra ngoài đi, ca, Vân công tử bọn họ ở phía dưới, bọn họ nhất định có thể cứu chúng ta...Ca, ca làm sao vậy?"
Tuyết Hoài rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, ngay giây phút nhìn gương mặt hồn nhiên non nớt của đứa nhỏ, y có cảm giác như bị rắn độc cắn một cái.
Y đã nhớ ra đây là nơi nào, cơn đau trên cổ tay truyền tới nói cho y biết đây không phải là mơ.
Y mười sáu tuổi năm ấy, tiên giới không yên, yêu quỷ hoành hành. Người người đều phải cẩn thận đến ba phần, y bị đệ đệ Tuyết Hà cầu xin không ngừng, phải lấy danh nghĩa thiếu chủ Tuyết gia dẫn theo nó đi tìm Tầm Tiên Các.
Tầm Tiên Các là chỗ có thể nhìn thấu sinh mệnh, thấy được linh căn, xem được danh khí, người tới không phú thì quý, thế nhưng có một ngày khí trời đảo ngược, bách quỷ dạ hành, vô số yêu ma quỷ quái đem hết tất cả quyền quý của mình đánh cược tại Ngọc Môn Quan.
(Ngọc Môn Quan là nơi con đường tơ lụa đi qua, trong nhiều cuốn tiểu thuyết kinh dị có nói đến đây là cổng mà ma quỷ hay ra vào, chuyên tập kết các thương nhân đi trên con đường tơ lụa, chỉ lấy vàng ngọc đá quý. Các bạn có thể đọc cuốn Tây Xuất Ngọc Môn, một cuốn tiểu thuyết trộm mộ, ngôn tình để hiểu thêm nhé)
Những người ngày thường sống trong an nhàn sung sướng đều bị sợ mất mật, liều mạng muốn chen vào trong, bách tính gần đây cũng đều chạy đến, một mảng lòng người bàng hoàng.
Red: đại ý là yêu quái liều mạng tập kích Ngọc Môn Quan nên mọi người ùa nhau đi xem sắp tới mình có bị gì hay ko để tránh í.
Lúc này còn ở bên ngoài chỉ có y đứng như thằng ngốc và đệ đệ liều mạng muốn chen vào Tầm Tiên Các thì thấy người kia.
Tầm mắt của y liền chạm tới Tuyết Hà.
Dưới lầu, một thanh niên mặc áo đen dựa vào lan can, trầm mặc nhìn ra cửa. Tựa như mới vừa từ cơn mơ tỉnh dậy, làn gió mang hơi thở yêu ma cùng hơi nước nhẹ thổi qua giữa chân mày hắn, hắn đưa tay phất đi, thuận tay cởi mũ áo choàng trên đầu, lộ ra mái tóc màu bạc có chút rối loạn và dấu phật ấn màu đỏ tươi giữa chân mày.
Trong chớp mắt, như có gì đó vừa thức tỉnh, những người xung quanh hắn không tự chủ mà tránh xa ba thước.
Một đứa trẻ âm tà như màn đêm, nghe nói là dã chủng mà Đế tôn Thiên giới và công chúa Ma tộc cùng sinh. Xuất thân không tốt, người người thấy hắn liền đuổi như đuổi vịt, bởi vì năm ấy bắt đầu lưu truyền câu trả lời hợp lý, nói là hài tử tên Vân Thác này sẽ là người đứng đầu tiếp theo của giới Tu Chân.
Tuyết Hoài thu hồi tầm mắt.
Người này y đã quá quen thuộc.
Mười sáu tuổi năm ấy đã gặp hắn, mới gặp đã thân.
Hai người uống máu ăn thề, y làm trái ý nguyện của phụ thân mà học đạo, đi xa ngàn dặm, tự tay đưa hắn lên ngôi vị Đế tôn.
Tất cả mọi người đều nói, nói là Tuyết Hoài chắc chắn sẽ là đạo lữ tương lai của Vân Thác. Mà Tuyết Hoài khi đó, cũng có chút thích hắn.
Sau đó, hôn thư quả thật đưa tới Tuyết gia, nhưng lại không đưa cho y.
Tuyết Hà cầm hôn thư đưa tới cho Tuyết Hoài xem, cao hứng muốn được sự chúc phúc của y.
Tuyết Hoài không phải là người lòng dạ hẹp hòi, cũng mong muốn đệ đệ của mình được hạnh phúc, ý niệm mơ hồ này cứ chôn sâu xuống, đồng ý tiếp nhận cái chức Tả hộ pháp. Từ đó, Vân Thác và y chậm rãi xa lánh, y cũng hiểu được - trọng sắc khinh bạn là lẽ thường tình.
Nhưng y vì hắn mà dâng hiến hơn nửa thanh xuân, chết trận sa trường, vậy mà lại nhận được đánh giá là "Hộ pháp vô năng" khiến trái tim y triệt để nguội lạnh.
Khi đó, hồn phách của y vốn đã đi đến chân cầu Nại Hà, nghe được việc này liền đánh đổ chén canh Mạnh Bà, liều mạng hồn phi phách tán trở về tìm hắn, phơi thân dưới ánh mặt trời ba ngày, tự đi viếng tang lễ của chính mình, rồi lần tìm khắp nơi, mãi cho đến khi giây phút cuối cùng y bị tan thành tro bụi thì phát hiện Vân Thác ôm tro cốt của mình mà khóc, khóc đến đứt hơi.
Tại sao hắn lại khóc thương tâm như vậy?
Ngay cả Tuyết Hà mà y yêu thương nhất cũng không thương tâm đến thế - nói đúng ra là, Tuyết Hà căn bản không khóc một chút nào.
Sau khi y chết, phụ thân của y liền bệnh nặng không dậy nổi, đệ đệ y vui vẻ kế nghiệp làm Thiếu chủ Tuyết gia, đến đồ tang cũng không mặc. Ngày thường thì tiều tụy hỏi han ân cần kế mẫu trước mặt người khác, sau lưng thì dung quang tỏa sáng như mặt trời.
Chết qua một lần, Tuyết Hoài mới hiểu "biết người biết mặt không biết lòng".
Duy chỉ có Vân Thác, y không nhìn thấu được hắn.
Y không biết hắn đối với tình cảm của y là như thế nào, hoài niệm, không buông, là huynh đệ sinh tử, hay là một Hộ pháp vô năng?
Vân Thác và Tuyết Hà là một đôi, Tuyết Hà từ nhỏ đã thích Vân Thác, xem ra Vân Thác cũng vậy.
Y nghĩ không ra, thật sự là không muốn nghĩ. Việc này y không muốn đụng vào nữa. Đời trước quá rối loạn, y vốn không nên nhúng tay vào bất cứ chuyện gì có liên quan đến Tuyết Hà. Đời này, y phải sống thật tốt, chiếu cố tốt cho bản thân mình.
Cuối cùng, y và Vân Thác vốn nên không có quan hệ gì, sau khi nghĩ xong, y cũng giống như bao người khác - hắn không biết mình, mình cũng không biết hắn.
Tuyết Hoài thu tầm mắt, quay đầu lại muốn đẩy cánh cửa đã đóng, đẩy vài cái không thấy nhúc nhích.
Tuyết Hà nóng nảy, vẫn muốn kéo y xuống lầu: "Ca, ca, nhiều người quá, ta sợ, chúng ta xuống dưới lầu tìm Vân công tử được không?"
Tuyết Hoài cười tủm tỉm: "Tuyết Hà, ngươi trời sinh tam trọng linh căn, tu vi Nguyên Đan, thay vì nhờ người lạ giúp đỡ không bằng dựa vào chính mình, Tuyết gia của chúng ta là quân hỏa thế gia, chưa bao giờ không đánh nổi phế vật, đúng không?"
Tuyết Hà choáng váng - hắn nghĩ ca ca nhà mình có chút chừng mực.
Ba năm trước hắn cùng mẫu thân tiến vào cửa Tuyết gia, từ nay về sau thay danh đổi họ, dựa vào Tuyết Tông mà sống. Ngày ấy trời rơi xuống một trận tuyết lông ngỗng, Tuyết Hoài rảnh rỗi ngồi pha trà, đôi mắt đen thẳm, ý cười nhàn nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh sáng trên đỉnh tuyết sơn.
Y quét mắt nhìn hắn một cái, nốt ruồi lệ chí màu đỏ tươi càng khiến ánh mắt y kinh tâm động phách người nhìn: "Ngươi là đệ đệ của ta? Về sau ta che chở các ngươi."
Ánh mắt y sắc bén chói mắt, hàng vạn hàng nghìn sự sủng ái đều tụ tập trên một thân Thiếu chủ Tuyết gia, cơ hồ làm bỏng rát đôi mắt người khác.
Ở bên ngoài, cho dù không nói gì, nhưng chỉ cần y đứng ở đâu thì tầm mắt mọi người không tự chủ được mà tập trung lên người y. Ở nhà, y là một thiếu niên biếng nhác, nhưng lời y nói ra, ngay cả phụ thân Tuyết Tông cũng không dám không nghe theo. Y hứa hẹn sẽ che chở hắn, từ nay về sau thật sự là có cầu tất ứng, giọng nói của y cũng rất nhẹ nhàng, chưa từng hoài nghi hắn.
Thế nhưng hôm nay... Tuyết Hoài tại sao lại thế này?
Tuyết Hoài dùng sức gõ cửa, khiến một đám người bên trong hoảng sợ: "Cho ta vào, ta không phải quỷ, ta cũng là một người dân tị nạn vô tội."
Người bên trong nhanh chóng hướng về phía y, hô to: "Thối lắm! Ngươi chứng minh ngươi không phải là quỷ đi? Đừng có khinh thường quỷ, quỷ cũng có thể nói, bọn họ nói hôm nay bách quỷ dạ hành, đều từ lầu dưới tới!"
Tuyết Hà nhút nhát sợ sệt nói với y: "Ca, chúng ta xuống..."
Tuyết Hoài căn bản không quan tâm Tuyết Hà nhỏ mọn ở sau.
Ngày này năm đó, hắn thấy đệ đệ sợ quá, trực tiếp đẩy cửa, ném một bao vàng ra mở đường, tiện tay lấy một thanh đao giết ra ngoài.
Đây chính là phong cách của y, phách lối, thiếu niên thích là làm, cùng Vân Thác không mưu mà hợp, chẳng trách bị Vân Thác chú ý tới.
Lúc đó y vừa khéo lấy thanh đao của Vân Thác. Hôm sau Vân Thác tới tìm y đòi đao, y cũng không nhớ rõ đã quăng chỗ nào rồi, hai người chụm đầu chụm trán đi tìm một ngày đêm, cái này xem như là hai người quen biết nhau.
Tuyết Hoài lục trong tay áo, quả nhiên mò thấy một bao vàng.
Tuyết Hà lại kéo y: "Ca..."
Tuyết Hoài cất bao vàng lại, quay đầu liếc mắt đệ đệ một cái: "Ngươi muốn gì."
"Không có, ca, dưới lầu...Vân công tử bọn họ ở dưới lầu, hình như sắp đi tới bên này rồi!" Sắc mặt của Tuyết Hà không phải sợ, trái lại còn có chút hưng phấn, hắn nắm lấy ngón tay Tuyết Hoài: "Ca, bọn họ hỏi chúng ta có cần họ giúp một tay không!"
Tuyết Hoài nghe vậy liền quay đầu lại nhìn.
Bách quỷ đã sắp tới gần cửa, đám người dưới kia cũng có động tác nhưng lại không có ý vào nhà. Tuyết Hoài nhìn qua phía mái hiên thì phát hiện thiếu niên mặc áo choàng đen vốn đang đứng ở đó lại không thấy đâu.
Một giây sau, trên đình nghỉ chân ở lầu hai nơi y đứng vốn trống không đột nhiên có một bóng đen nhảy tới!
Yêu phong hừng hực, Vân Thác giống như u hồn, không dấu vết xuất hiện trước mặt bọn họ. Tuyết Hoài không kịp đề phòng, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy kia của Vân Thác.
Trong lòng Tuyết Hoài chỉ còn lại một ý nghĩ: Chạy nhanh!
Cách chiêu binh mãi mã của Vân Thác năm ấy cũng giống thế này, hắn muốn ngươi nhập bọn thì sẽ đuổi ngươi tới chân trời góc biển đến khi nào ngươi đồng ý thì thôi, đánh không lại, chạy không thoát, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc tham gia. Thề sống chết không gia nhập, rốt cuộc cả đám đều chết chui vào.
Người có thể lọt vào ánh mắt của Vân Thác không nhiều, theo Tuyết Hoài biết, hắn có một sổ đen và sổ trắng, sổ trắng ghi tên những người "Không ngu", sổ đen ghi tên kẻ thù.
Những người trong sổ đen, khi Vân Thác tiếp nhận ngôi Đế tôn, đều chết không sót một ai.
Mà trong sổ trắng chỉ có hai tên: Một là Vân Thác. Hai là một con mèo ngốc mà Vân Thác nuôi.
Bạo quân không coi ai ra gì, bị theo dõi thì sẽ là cả đời. Cho nên, Tuyết Hoài có một cơ hội sống lại lần nữa, tất nhiên sẽ không chọn cái cách giải quyết cao ngạo khi xưa.
Vân Thác nhìn y, không có động tác gì khác, chỉ đứng nơi đó, nhìn y chăm chăm.
Tuyết Hoài bình tĩnh lại, lui về sau vài bước - trở tay đập cửa, đồng thời kêu to: "Quỷyyyyyyyy!!!!!!!"
Người bên trong không rõ tình huống, bị y đập cửa như vậy lại hét ầm cả lên, quấy rối không ngừng. Tuyết Hòa thuận tay mở bao vàng ra ném bùm bùm về phía sau, hoàn toàn là diễn sâu, dùng tiếng khóc nức nở nghẹn ngào kêu lên: "A! Vàng của tui!"
Trên lầu vẫn còn lẫn rất nhiều tiên dân thích chiếm tiện nghi, lời này vừa ra lập tức có người tranh nhau tới tranh đoạt, dòng người thoáng cái bao vây lấy Tuyết Hoài, trong cửa ngoài cửa đều là người, mà giày của Tuyết Hoài rơi mất một chiếc, y tìm lại được rồi lui vào một góc.
Thiếu chủ Tuyết gia y chưa bao giờ chật vật như thế này.
Một chiếc giày đã rơi ra, y trực tiếp cởi luôn chiếc còn lại, chân trần dẫm trên mặt đất. Y nhìn dưới lầu trống không, đang muốn từ cầu thang đi xuống thì phát hiện chung quanh bỗng yên tĩnh.
Bên cạnh y không có ai, Vân Thác từ trong đám người chui ra ngoài, cúi đầu nhìn y. Đầu vai hắn run run, thở phì phò, đôi mắt sáng đến dọa người.
"Tuyết..."
Tuyết Hoài chưa kịp phản ứng thì cả người bị túm vào trong ngực.
Vân Thác bước đến, trực tiếp ôm người xa lạ trước mặt kia hung hăng ôm vào lòng, hắn dùng hết sức, Tuyết Hoài cảm giác eo mình như sắp đứt rồi, hô hấp cũng dần khó khăn.
Trong nháy mắt, cảm giác được nhiệt khí nóng rực như hỏa diễm của người kia, Tuyết Hoài mơ hồ bắt được một ít tâm tình của hắn, đó là nỗi chất chứa sâu đậm, trầm lắng làm người ta không thở nổi cùng sự may mắn trong tuyệt vọng, giống như...sống sót sau một đại nạn.
Tuyết Hoài ngây ra một lúc, sau đó kinh ngạc giơ tay muốn đẩy hắn ra, Vân Thác theo sát nắm lấy tay y, càng thêm dùng sức ôm y.
Người xung quanh bàn luận ầm ĩ, sắc mặt Tuyết Hoài trắng bệch, hơn nửa ngày Vân Thác mới chịu buông ra.
Thanh âm Vân Thác có chút run rẩy, Đế tôn mà người người đều sợ hãi lắp bắp nói từng lời: "Đừng sợ, ngươi tên là Tuyết Hoài đúng không? Ta dẫn ngươi về nhà."