Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 73





"Tửu quá tam tuần." là đã uống rượu ba phiên.

Tỉ như, có năm vị ngồi cùng bàn, thì mỗi người đều uống một lượt, như thế tính là một phiên, cũng chính là "một tuần".

Đây là ý nghĩa ban đầu của từ "tuần".

Cái gọi là "tam tuần", chính là ba lượt.

Người chủ rót cho mỗi vị khách một lượt rượu, nếu như tuần là một vòng, rót xong ba lượt, các vị khách đều uống cạn, được gọi là "tửu quá tam tuần".
Triệu An Bắc cùng Thiếu tướng Nghiêm quan hệ không đơn giản, hai người đứng xa xa nói chuyện với nhau, sau đó Triệu An Bắc cùng thiếu tướng rời đi, giao đội ngũ cho đội phó Tiền Hồng Quang quản lý.

Đội ngũ của Triệu An Bắc luôn luôn quy củ, so với hàng ngũ quân nhân bên cạnh không khác là bao, đứng yên tại chỗ, chờ đợi Tiền Hồng Quang giao nhiệm vụ.

Đoàn người của căn cứ Hy Vọng đứng cách họ không xa, mấy người có quan hệ tốt đứng cùng một chỗ, thỉnh thoảng hỏi thăm nhau mấy câu, còn có một số gương mặt dễ gây cảm tình tự giác đi dò xét tin tức từ những người may mắn sống xót, số người còn lại đều nghiêm túc quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Bốn người Thinh Kiến Vũ, An Tu Vũ, Hà Lam Sơn, Lâm Tế đứng chung một chỗ, xem xét cẩn thận vấn đề về xây dựng, nghe mọi người xung quanh nói chuyện, dùng hết khả năng để biết chính xác chuyện đã xảy ra ở thành phố W, như vậy mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất tại thời điểm xảy ra chuyện.

Xung quanh tiếng nói chuyện rầm rì không ngớt, như sóng vỗ từng đợt từng đợt nối tiếp, trong không khí một cảm xúc u ám bao trùm, tuyệt vọng, bi thương, phẫn nộ đan xen vào nhau, làm cho tâm tình của mọi người bị kéo theo chiều hướng tiêu cực.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ở phía sau mọi người, tựa lưng lên tường, cầm tay nhau, Lam Linh Úc nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Tuệ Dung, cậu lại nói trúng nữa rồi, chuyện này nhất định liên quan đến cơn bão tuyết đó."
Tô Tuệ Dung gật đầu, giảm âm lượng: "Hơn nữa chuyện này sẽ không ngừng tại đây.

Linh Úc, cậu còn nhớ biến dị động vật mình gặp trên đường về sao?"
Lam Linh Úc kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Tuệ Dung: "Chẳng lẽ đợt bão tuyết này khiến động vật biến dị lần nữa?"
Tô Tuệ Dung gật đầu: "Con người qua đợt tuyết rơi vừa rồi mới biến thành tang thi, động thực vật cũng có thể biến dị nhờ đó, cậu đừng quên, động thực vật biến dị trước kia cũng là do virus tang thi gây ra."
"Thế này thì biến dị động thực vật ngày càng nhiều." Lam Linh Úc nói.

"Chắc vậy." Thinh Kiến Vũ không biết lại gần hai người từ khi nào, còn nghe chuyện xấu từ hai người, sắc mặt hết sức khó coi: "Lần hỗn loạn xảy ra ở căn cứ lần này do bão tuyết gây ra, chuyên viên nghiên cứu đã xét nghiệm qua một lượt, trong bông tuyết chứa một lượng virus tang thi rất cao, chỉ cần tiếp xúc qua cũng có thể biến thành tang thi, bất kể là dị năng giả cấp cao hay thấp, chỉ cần trên người có vết thương tiếp xúc với bông tuyết, nhất định sẽ thành tang thi.

Biến dị động thực vật cũng vì thế mà thay đổi."

"Tình hình căn cứ Hy Vọng sao rồi anh?" Tô Tuệ Dung nhìn Thinh Kiến Vũ.

"Trận bão tuyết lần này không kém gì máu tháng."
Thinh Kiến Vũ than thở: "Căn cứ không phát triển mạnh bằng thành phố W, ở đây tang thi đã dọn dẹp gần sạch, nhưng ở căn cứ không thể như thế.

Mặc dù mọi người đã thanh lý tang thi xung quanh, nhưng tang thi ở phía xa hơn chưa giải quyết sạch sẽ.

Chỉ sợ hiện tại đám tang thi kia tụ tập lại ở căn cứ."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc có chút lo âu, chẳng qua hiện tại hai người ở quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, nên hai người không thể làm được gì.

Người trong căn cứ không ít, người ở khu C càng nhiều, chờ đến lượt bọn họ đã là xế chiều.

Kiểm tra xong, không thấy hiện tượng khác thường, mọi người mỗi người một ngả, dù sao nhóm Thinh Kiến Vũ thuộc nhóm quản lý của căn cứ khác, thân phận đặc biệt, không thể cùng người khác ở lại khu C.

Những người may mắn còn sống cũng tản ra, trở về nơi ở của mình.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tách ra khỏi đội, mọi người trong đội không ở chung một chỗ, có mấy thành viên phải nuôi gia đình nên chỉ có thể ở trong lều.

Đi đổi thức ăn xong, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc mới tìm một chỗ yên tĩnh, lấy lều vải từ trong không gian ra, đem lều cỏ từ trong không gian kéo ra ngoài các nàng so người bình thường tỉnh sự hơn, chỉ cần có địa phương là được, lều cỏ cái gì đều là hoàn hảo đích nhét vào trong không gian, lấy ra là được, đi rồi liền mang đi, còn không dùng sợ ăn trộm thăm.

Ngày thứ hai, thành phố W bắt đầu giới nghiêm, cho phép ra ngoài, nhưng không cho phép đi vào.

Mọi người đều thấu tình đạt lý, hiểu rõ mọi chuyện xảy ra.

Buổi chiều ngày thứ ba, Hà Lam Sơn cùng Lâm Tế tìm Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc yêu cầu hai người đến khu A.

"Mọi chuyện là sao?" Tô Tuệ Dung thu lều vào trong không gian, dắt tay Lam Linh Úc đi sau hai người họ.

Hà Lam Sơn nhẹ giọng nói: "Có tin báo một nhóm tang thi với số lượng lớn hướng đến thành phố.

Khu C giờ không được an toàn, Thinh Kiến Vũ nhờ hai chúng tôi đưa hai người đến khu A."

"Nếu tang thi tấn công, nấp ở khu A cũng vô dụng." Tô Tuệ Dung cân nhắc nói lại: "Tôi cùng Lam Linh Úc sẽ ở ngoài này, mặc dù chúng tôi không mạnh nhưng ít nhất cũng giúp sức được một chút."
Hà Lam Sơn thở dài: "Tôi biết cô thế nào cũng nói vậy.

Thinh Kiến Vũ cũng biết nhưng hai người nên từ bỏ ý định đi.

Bằng hai người, không giúp được gì, ra ngoài chỉ có đâm đầu chịu chết thôi."
Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Chúng tôi sẽ làm được." Hơn nữa cô không phải kẻ ngu, chuyện đi chịu chết cô tuyệt đối không làm.

Hà Lam Sơn lại thở dài lần nữa: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với Thinh Kiến Vũ.

Hai người nhất định phải chú ý an toàn.

Chúng tôi chờ hai người trở về."
Tô Tuệ Dung gật đầu: "Mọi người cũng phải chú ý an toàn."
"Chúng tôi ở khu A, an toàn cực kì.

Trang bị chuyển hóa ngày hôm qua chúng ta mang tới đã được mang đi sửa chữa.

Chúng tôi ở đây thăm dò nơi để bản vẽ." Hà Lam Sơn nói nhỏ: "Trong khoảng thời gian này ở đây rất hỗn loạn, đây là cơ hội tốt nhất để trộm bản vẽ, thành phố W không thể tìm ra chủ mưu, nhưng người đầu tiên bị hoài nghi là chúng ta, hai người đoán chừng cũng không thoát khỏi."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gật đầu tỏ hiểu, Tô Tuệ Dung nói: "Nếu như mấy anh gặp rắc rối, tôi cùng Lam Linh Úc có thể giúp được một tay, tôi có không gian, giấu đồ rất dễ dàng."
Hà Lam Sơn lắc đầu: "Đến lúc đó thì tính, bây giờ đi thôi."
Trong khi nói chuyện, bốn người đã đến cửa khu B.

"Tôi cùng Linh Úc không vào đâu." Tô Tuệ Dung từ chối nói.

Hà Lam Sơn cười: "Đội trưởng Triệu An Bắc của hai người mời chúng tôi ăn cơm, bảo là muốn báo đáp ơn cứu mạng, đồng thời cũng mời hai người, tôi tự tiện đồng ý thay."
Nếu vì lý do này, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng không từ chối, đi qua khu B, đến khu A, dừng lại trước một biệt thự.

Điều kiện ở khu A không chỉ gấp mười lần khu C, không chỉ khung cảnh xung quanh, quan trọng là bầu không khí tựa như những tháng ngày trước mạt thế.


Biệt thự là một nhà hàng hạng sang, người đến người đi, nối liền không dứt.

Người dân ở khu C vì thức ăn mà liều mạng, những người ở đây lại giống như trước kia, ăn mặc không no.

Tô Tuệ Dung hạ mí mắt, kéo Lam Linh Úc đi sau Hà Lam Sơn, vào một phòng riêng ở tầng hai của biệt thự.

Trong phòng đã có vài người.

Điều khiến Tô Tuệ Dung kinh ngạc là cô thấy Triệu Vi trong phòng.

Thời điểm Triệu Vi rời đi, căn cứ Hy Vọng vẫn rất loạn, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không nhiều chuyện, chỉ biết Triệu Vi có thân phận đặc biệt, mạt thế còn có người đón cô ta về nhà, không ngờ Triệu Vi ở thành phố W.

Bây giờ thấy Triệu Vi ở chỗ này, khiến cô cảm thấy một chút cảm khái.

"Hừ, quả nhiên là hai người." Thời gian trôi qua khá lâu, ám hiệu của Lam Linh Úc cũng dần mất tác dụng, hiện tại trong đôi mắt Triệu Vi hai người là tình địch của cô ta.

"Triệu tiểu thư." Tô Tuệ Dung mỉm cười, tính toán trong lòng, thân phận Triệu Vi không thấp, không biết cô có thể lợi dụng cô ta lấy tin tức của bản vẽ không?
"Hai người biết Vi nhi?" Triệu An Bắc quay qua nhìn hai người họ.

Triệu Vi cười khẩy, không nói lời nào.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng không để ý, thấy Thinh Kiến Vũ ngồi bên kia, Tô Tuệ Dung mỉm cười nói: "Gặp gỡ Triệu tiểu thư vài lần, có chút chuyện không vui thôi."
Triệu An Bắc, anh của Triệu Vi? Xem ra thân phận của Triệu An Bắc cũng không bình thường, không biết anh ta thành lập đội ngũ làm gì?
Triệu An Bắc biết em gái mình bị chiều sinh hư, liền nở nụ cười: "Nếu có gì không đúng, tôi thay Vi nhi xin lỗi hai người."
Tô Tuệ Dung xua tay, tỏ vẻ không để ý.

Trong lòng đang tính toán làm sao có thể nói chuyện riêng với Triệu Vi, để Triệu Vi trở thành một "gián điệp".

Chậc, lần này không cần gây thiện cảm, nhưng so với những chuyện Triệu Vi gây ra khiến cô cảm thấy việc bỏ qua hơi gây tiếc nuối.

Rất nhanh, những món Triệu An Bắc gọi đã được mang lên hết, gà hầm thịt nướng, hải sản tươi sống không thiếu món gì.

"Lần này phải cảm ơn mọi người đã cứu chúng tôi, nếu không hiện tại chúng tôi không có mặt ở nơi này." Triệu An Bắc nghiêm túc nói: "Chén rượu này tôi mời mọi người."
Thinh Kiến Vũ nâng chén, một ngụm cạn sạch.

Tửu quá tam tuần, không khí trở nên náo nhiệt.


Mục đích của Triệu An Bắc lần này ngoài việc tổ chức cảm ơn ân cứu mạng của đội Thinh Kiến Vũ, còn muốn tìm người chồng tốt cho em gái mình.

Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ coi Ngụy Nam Vũ là một người đủ tiêu chuẩn để em gái mình phó thác trọn đời, nhưng Triệu Vi thích đến điên cuồng, thậm chí còn lén chạy đến Đại học Thành, thiếu chút nữa không còn mạng để về.

Chẳng qua Triệu An Bắc cũng nhìn ra, những người đó không có thiện cảm với Triệu Vi, thậm chí ấn tượng đầu cũng không có, nên anh chỉ có thể nuốt lời định nói xuống, tiếp tục ăn uống.

Ăn xong, Triệu An Bắc cử người đưa Triệu Vi về, Tô Tuệ Dung cảm thấy tiếc hận.

"Đội trưởng Thinh, mọi người lần này đến không chỉ vì sửa chữa trang bị chuyển hóa nhỉ." Triệu An Bắc đột nhiên nói.

Thinh Kiến Vũ mặt không biểu cảm gắp thức ăn cho Tô Tuệ Dung, coi như không nói: "Ý của Triệu công tử là?"
"Chúng ta đều hiểu rõ đối phương." Triệu An Bắc nói: "Tôi có thể đưa cho mọi người bản vẽ trang bị chuyển hóa, nhưng đương nhiên là có điều kiện."
Trong phòng yên lặng trong khoảnh khắc, không biết Triệu An Bắc đang tính toán gì.

"Anh nói thử đi." Thinh Kiến Vũ mặt không đổi sắc tiếp lời.

"Tình huống bây giờ như thế nào mọi người đều rõ ràng, chúng ta không nên để nội loạn tiếp tục, điều kiện của tôi rất đơn giản, thành phố W cùng căn cứ Hy Vọng kết đồng minh, tài nguyên cùng hưởng, nghiên cứu khoa học cùng hưởng, vĩnh viễn không chiến.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu." Triệu An Bắc thành khẩn nói.

Thinh Kiến Vũ kinh ngạc, anh vốn nghĩ Triệu An Bắc sẽ đưa ra điều kiện khó khăn, không ngờ nó lại đơn giản như thế.

Anh suy nghĩ một chút, cất tiếng: "Anh có tư cách gì mà có thể đưa ra quyết định quan trọng như thế?"
Triệu An Bắc kiêu ngạo nói: "Ba tôi là người quản lý cao nhất của Thành phố W, tôi có thể thay mặt ông đưa ra quyết định.

Nếu như anh đồng ý, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi gặp ông, hai bên kí hiệp ước, bản vẽ sẽ thuộc về căn cứ Hy Vọng."
"Điều kiện này có lợi với chúng tôi vô cùng.

Căn cứ Hy Vọng đáp ứng." Thinh Kiến Vũ nói.

Vốn cho rằng chuyện lấy bản vẽ rất rắc tối, không ngờ đến nó lại được giải quyết một cách dễ dàng như vậy, khiến cho người ta không dám tin tưởng.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thực sự kinh ngạc, Triệu Vi tính tình điêu ngoa nhưng Triệu An Bắc lại là chính nhân quân tử, ba của anh cũng được coi là một người anh minh lỗi lạc..