Từ khi có con Trần Sở Nguyệt đã trở lên tràn đầy sức sống hơn trước.
Cô không muốn vì tâm trạng của mình mà con cũng bị ảnh hưởng. Cô muốn con phải trưởng thành một cách tốt nhất.
Quá trình mang thai của cô không quá vất vả. Trộm vía bé cũng rất ngoan. Không quấy phá gì mẹ nhiều.
Tuy mọi thứ phải làm một mình nhưng cô không thấy quá vất vả.
Đến tháng thứ bảy cô rất hào hứng đi mua sắm. Cô muốn dành cho con của mình mọi thứ tốt nhất mà cô có.
Hồi trước cô điều hành Lyn thì cũng có một số tiền kha khá. Bây giờ thì cô vẫn nhận một số công việc liên quan đến ngành của cô.
Số tiền ấy sẽ giúp cô và con không phải lo cái ăn cái mặc.
Nên bây giờ cô có thể thỏa sức mua sắm mà không lo về giá.
Hết tiền thì mình lại kiếm lo gì.
…----------------…
Phía bên Mặc Tử Hàn thì anh vẫn sống như một con robot. Hàng ngày chỉ làm việc và về nhà.
Anh thật sự rất muốn đi tìm bắt cô quay trở lại. Nhưng anh không lỡ.
Anh phải sống thật tốt có lẽ cô vẫn đang theo dõi cuộc sống của anh chăng .
Anh không muốn làm cô thất vọng.
Nếu một ngày nào đó mà cô quay về mà không thấy anh đẹp như trước thì có khi cô lại quay ngoảnh mặt đi thì anh chẳng còn gì để lưu luyến.
…----------------…
Với tâm lý là một người yêu cái đẹp thì nhìn thấy nhiều đồ của trẻ sơ sinh vừa đẹp vừa bắt mắt. Thì Trần Sở Nguyệt chỉ muốn mua hết về nhà.
Trong lòng cô cảm thán đồ của trẻ con thôi mà, có cần đẹp như vậy không. Phải mua, mua hết không thể bé cưng của cô thiếu món gì được.
Bụng của cô có hơi to, bây giờ đi đường có chút vất vả. Cô thật sự rất mong có chồng ở bên cạnh.
Anh thả nào cũng chăm sóc cô cẩn thận từng li từng tí. Những đồ thế này cũng sẽ đi chọn cùng cô. Cô cũng sẽ không cô đơn như vậy.
Cô cũng không thể trách anh chỉ trách là đời trước cô ngu ngốc. Những thứ bây giờ phải chịu đều là quả báo.
Không sao không có anh bên cạnh thì cô vẫn sẽ chăm sóc cho bé cưng của hai người thật tốt. Không để thua thiệt ai cái gì .
Hôm nay cô đã đi dạo cả cái trung tâm thương mại rồi, cũng mua được rất nhiều thứ. Khiến tâm trạng của cô càng vui vẻ hơn.
Nhìn từng chồng đồ thì cô lại cảm giác hôm nay mình đã làm rất tốt. Mua được rất nhiều thứ.
Chỉ trách là ngôi nhà của cô quá nhỏ. Chắc phải mua một căn to hơn để thỏa thích mua sắm mới được.
Tuy bầu bì nặng nề nhưng cô vẫn không muốn thuê người làm. Cô sợ những kẻ thù của cô hồi trước sẽ giả danh người làm mà đánh lén cô thì chết. Một phần là cô không muốn ai động vào đồ của mình.
Xung quanh cô lúc nào cũng có vệ sĩ cô rất lo lắng sợ ai sẽ làm tổn thương bé cưng của cô .
Cô luôn từng ngày trông ngóng con ra đời.
Cô không biết con sẽ giống ai không biết sẽ giống ba hay mẹ đây.
Ngày ngày Trần Sở Nguyệt luôn xem những video có em bé nhìn thấy em bé nào cô cũng đều mê.
Cô càng nghĩ càng thấy con mình phải nên giống ba nó. Tài sắc vẹn toàn không có gì để chê.
Không lúc nào là cô không ngừng nhớ anh.
Cô thật sự muốn anh đi tìm một người tốt hơn cô. Nhưng cô lại không lỡ. Làm sao cô có thể lỡ để một người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại yêu thương chiều chuộng cô đi cưới người khác được.
Đúng là phí của trời.
Nhưng cô cũng không thể vì sự ích kỷ của mình mà ngăn cản anh được.
Cô vẫn luôn theo dõi tin tức về anh. Cô cũng cảm thấy rất lạ vì sao từ lúc mình đi anh lại lên báo ngày càng nhiều thế này.
Lại còn lúc nào cũng đẹp. Yêu chết mất thôi.
Chắc cô phải xé những bức ảnh của anh treo lên tường.