Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 38: 38




Mục Hy thân là nữ chính nên rất khó nhọc và khéo léo từ chối mọi người tham gia tiệc đóng máy rồi vội vội vàng vàng chạy về khách sạn.

Mở cửa ra liền thấy bên cửa sổ vẫn còn bóng dáng quen thuộc kia đứng đó, Mục Hy âm thầm thở phào một hơi chậm rãi bước đến sau lưng anh.

"Cứ tưởng chú bị tôi chọc giận mà bỏ về thật rồi.

"
Triệu Thần Huân cụp mắt xoay người lại nhìn cô gái đang xoắn xuýt đứng đó, anh nhàn nhạt hỏi:
"Em quay xong rồi sao?"
Mục Hy ngước mắt nhìn anh khẽ gật đầu, nói:
"Xin lỗi lúc chiều là do tôi nói năng không suy nghĩ nếu có chỗ nào phật lòng mong chú bỏ! "
Một chữ "qua" cuối cùng Mục Hy vẫn là không nói ra được vì cô đã bị Triệu Thần Huân bất thình lình đè cô bên cửa sổ hung hăng hôn xuống.

Mục Hy trợn to mắt muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại thừa cơ cho Triệu Thần Huân càng thêm càn quấy.

Bị hôn đến không thở kịp Mục Hy chỉ đành thuận theo anh, để mặc cho môi lưỡi anh quấn quýt đến hơi thở cũng gấp gáp.

Đây là nụ hôn đầu tiên phải nói là hung hăng của Triệu Thần Huân dành cho cô, anh dịu dàng quá lâu bất ngờ mạnh mẽ thế này khiến cô có chút tim đập chân run.

Triệu Thần Huân hôn đủ rồi mới chịu tách ra một chút, tựa trán lên trán cô hơi thở đã không còn ổn định.


"Hy Hy, sau này em muốn thế nào cũng được nhưng đừng đòi ly hôn với anh được không?"
Việc có cảnh hôn đó là chuyện bắt buộc của một diễn viên nhưng anh đã ích kỷ mà không thể chấp nhận được việc này.

Anh biết bản thân quá bá đạo và chuyên quyền đã khiến cô tức giận, nhưng khi nghe cô vì thế mà đòi ly hôn với mình anh thật sự rất rất đau lòng và bất an.

Hơi thở của Mục Hy cũng dồn dập không ngừng, cảm nhận được cái chạm khẽ đầy lưu luyến từ bờ môi của anh khiến cho một góc nào đó trong trái tim cô dần có dấu hiệu tan rã.

"Triệu Thần Huân sau này tôi sẽ không như thế nữa, chú đừng! "
Đừng để bộ dáng bất lực cùng yếu ớt như thế trước mặt tôi được không? Tôi chỉ sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế được mà mềm lòng với chú.

Một nửa câu còn lại Mục Hy cũng không có nói ra, nhưng chắc ngay cả cô cũng không biết bản thân đã vô tri vô giác mà mềm lòng với anh rất nhiều lần rồi.

Triệu Thần Huân nghe được cô mềm giọng hứa hẹn thì tản đá trong lòng cũng dần buông xuống, anh mỉm cười không nói lời nào mà tiếp tục cúi đầu hôn cô.

Cảm nhận được bàn tay anh khẽ dùng sức ôm lấy eo cô ép sát vào người Mục Hy biết nụ hôn này cô có muốn trốn cũng không trốn được.

Nhưng người này càng hôn thì càng không an phận, cảm nhận của bàn tay to lớn kia đã chui vào áo còn có xu hướng đi lên thì Mục Hy không khỏi chặn tay anh lại.

Bị cô kháng cự Triệu Thần Huân khẽ ngừng nụ hôn đang cuồng nhiệt lại cúi mắt nhìn cô.

Mục Hy nhìn ra được tia dục vọng đã bốc cháy trong mắt anh, cô hơi xấu hổ mà nhìn đi chỗ khác nói:
"Chúng ta về nhà trước đã.

"
Cô từ chối tiệc mừng để vội chạy về đây thu dọn đồ về nhà chứ không phải tới để cho anh mần thịt đâu.

Triệu Thần Huân ngược lại nhíu mày không vui, nói:
"Em đã hứa sẽ cho anh hôn 10 cái mà, này chỉ mới có 2 cái! "
Mục Hy trợn mắt nhìn anh, có hơi bực bội đẩy anh ra.

"Lúc đó chú có đồng ý sao? Còn nữa tôi cũng không có quay cảnh hôn kia đâu!"
Vốn bị cô đẩy ra thì anh có hơi không hài lòng nhưng nghe cô nói không có quay cảnh hôn kia thì hai mắt Triệu Thần Huân lập tức sáng rỡ vươn tay ôm cô.

"Em nói thật sao?"
Mục Hy nào để anh được toại nguyện, đánh cái bốp lên tay anh chính mình lách người đi.


"Tôi gạt chú làm gì? Còn không mau dọn đồ rồi về nhà!"
Triệu Thần Huân nhìn cánh tay in hẳn lên dấu năm ngón tay của cô mà cười cười như tên ngốc, không nói hai lời liền đi thu dọn đồ đạc cùng cô về nhà.

Vì đoàn phim cách biệt thự không xa cho nên đã 9 giờ tối rồi mà Mục Hy và Triệu Thần Huân vẫn quyết định chạy về.

Lần nữa trở về căn biệt thự vừa xa lạ vừa quen thuộc này cảm xúc của Mục Hy đã bình lặng hơn trước.

Về phòng Mục Hy liền đi tắm một phen gột rửa hết mệt mỏi mấy ngày nay, mà Triệu Thần Huân cũng đi qua phòng khách tắm lúc về phòng thì Mục Hy vẫn chưa có ra.

Anh nằm trên giường lật xem một quyển sách để giải trí nhưng mới lật hai trang thì di động trên tủ đầu giường đã vang lên.

Triệu Thần Huân đưa tay cầm di động lên nhìn thì thấy là cha già gọi đến, anh rất thong thả mà để di không reo thêm ba hồi chuông mới chậm rãi ấn nghe máy.

"Tối rồi còn không ngủ, sức khỏe dạo này của ba tốt lên rồi hả?"
Mới nghe máy Triệu Thần Huân lại không khách khí châm chọc cha già, Triệu lão gia ở đầu dây bên kia nghe được liền hừ lạnh một tiếng.

"Tốt hay xấu anh phải chạy về thì mới biết được, hỏi ba làm gì?"
Triệu Thần Huân một tay chống trán khoé môi lại nhẹ cong.

"Được rồi, tối thế này còn gọi cho con là có việc gì sao?"
Triệu lão gia nghe con trai cũng đã xuống giọng thì cũng không móc ngoéo anh nữa, ông hơi hắng giọng hỏi:
"Chừng nào con mới dẫn tiểu Hy về ăn với ba bữa cơm đây?"
Triệu Thần Huân hơi nhướng mày, đáp:
"Ít ngày nữa đi ạ, cô ấy mới đóng máy cũng cần nghĩ ngơi ít hôm.


"
"Thật không đó? Con đừng giấu con dâu của ba đi đấy!"
Giọng điệu Triệu lão gia hiển nhiên là không được tin tưởng con trai mình cho lắm.

Triệu Thần Huân bất đắc dĩ cười cười, mắt thấy Mục Hy đang chậm rãi đi ra ngoài anh liền nói với cha già.

"Gạt ba làm gì, vợ con làm việc mệt mỏi ba có muốn ăn cơm thì đợi thêm hai ngày con sẽ dẫn cô ấy về.

Còn giờ ba đi ngủ đi, cho dù không lo cho sức khỏe của mình thì ba cũng nên lo cho hạnh phúc con trai ba.

Thế nhé, con cúp máy đây.

"
Nói một tràng dài Triệu Thần Huân cũng không đợi cha già phản ứng liền cúp máy luôn.

Triệu lão gia ngơ ngác nhìn di động đang kêu tút tút trong tay, một lúc lâu sau đã mắng ầm lên.

"Thằng nhóc chết tiệt có vợ quên liền quên ba!".