Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 96: Triệu thần huân ra tay



Chuyện ầm ĩ trên mạng đã sớm được dẹp yên, không có bất kỳ trang báo nào dám đưa tin về Mục Hy và Lạc Thần nữa.

Mà thay vào đó là sự ăn ý khó tưởng có đám chó săn đều đồng lòng tung ảnh chứng minh vợ chồng Mục Hy mới là hàng thật giá thật, khiến cho vị tổng giám đốc nào đó mới tập tành lướt web rất hài lòng.

Mục Hy cũng là bất đắc dĩ lắm với động thái của Triệu Thần Huân, nhưng cô cũng không muốn che giấu chuyện mình kết hôn nữa xem như lần này thuận nước đẩy thuyền vậy.

Cùng thời điểm này Dạ Nguyệt đồng thời được công chiếu trên màn ảnh rộng, diễn xuất của Mục Hy bùng nổ hoàn toàn khiến cho những người mắng chửi cô trên mạng đều câm nín không dám hó hé.

Và dĩ nhiên nhóm fan cp Thần Hy vừa được chú già trấn áp một lần nữa kiên cường ngoi đầu dậy, khiến cho Lạc Thần nằm trong bệnh viện nhìn mà khoái muốn chết.

Trận chiến anh hùng internet này cuối cùng cũng dừng ở kết quả một đều cho hai người đàn ông ấu trĩ.

Mục Hy trở về nhà hai ngày lại vội vã khăn gói trở về đoàn phim, vì không có nam chính nên Mục Hy chỉ có thể hoàn thành các phân cảnh của riêng cô trước.

Lần đi cùng cô còn có cả Tạ Liên Hoa làm chuyên viên trang điểm cho cô.

“Liễu Tư Tình đúng là điên thật, ngày thường nhu nhược là thế thật không dám ngờ cầm dao giết người vậy mà cô ta cũng dám làm!”

Tạ Liên Hoa vừa dặm phấn vừa luyên thuyên không ngừng, Mục Hy nghe mà nhức nhức cái đầu.

“Thôi đi cô ơi, hiện tại cậu mới là chính thất của anh trai tớ không cần nóng nảy với những người không liên can.”

Đêm giao thừa hôm đó Giang Trầm và Tạ Liên Hoa vậy mà đồng ý tìm hiểu đối phương thật, thời gian này nghe mẹ Mục kể tình cảm hai người tiến triển không tồi đâu.



Thoáng chốc hai má Tạ Liên Hoa đỏ ửng, tay dặm phấn trên mặt Mục Hy tăng lên mấy phần lực.

“Có cần tớ đánh nốt lớp nền chặn lại cái miệng của cậu không? Quan tâm cậu mà cậu còn trêu tớ! Anh trai cậu giờ này đang nổi điên tìm Liễu Tư Tình khắp nơi kia kìa.”

Ánh mắt Mục Hy hơi tối đi song cô khẽ bật cười chặn lại tay Tạ Liên Hoa đè xuống, rất thiếu đòn nói:

“Không trêu cậu nữa được chưa, chị dâu!”

“Cậu…!”

“Mục Hy! Xong chưa, tới lượt em rồi này!”

Còn không đợi Tạ Liên Hoa nổi đoá thì đạo diễn Chu bên kia đã hối Mục Hy sang, Mục Hy cười hì hì lách người chuồn êm trước khi đi còn không quên trêu chọc cô nàng.

“Em đi trước nhé chị dâu, ha ha ha…”

Tung tăng chạy đến chỗ máy quay Mục Hy hết cười lại nói với người này người kia mà không biết mệt.

Đoàn làm phim của Hoá Điệp tính ra mọi người còn hoà hợp chán so với lúc ở Dạ Nguyệt, Mục Hy lăn lộn gần một tháng đến cả cô lao công cô cũng có thể trò chuyện đến vui vẻ nữa cơ mà.

Không khí bên đây hài hòa nhẹ nhàng bao nhiêu thì hiện tại ở Triệu thị lại căn thẳng bấy nhiêu.

Tại tầng 25 trong phòng họp, Triệu Thần Huân đột ngột hạ lệnh mở họp khẩn cấp các hội đồng quản trị cấp cao của Triệu thị không khỏi khiến cho mọi người nháo nhào không yên.

Trong phòng họp lớn quy tụ các ông lớn nắm quyền hành cao trong công ty mà ngày thường khó ai có thể gặp mặt được, sắc mặt mọi người nghiêm túc không ai nói lời nào vẫn im lặng ngồi đó.

Dĩ nhiên Triệu Hoành cũng nằm trong số đó, anh ta trầm mặc ngồi đó không hiểu sao đáy lòng có chút bất an.

Triệu Thần Huân một thân âu phục phẳng phiu bước vào, giày da theo bước chân nện trên sàn cẩm thạch phát ra từng tiếng như đánh vào đáy lòng mọi người ở đây.

Vẻ mặt anh không chút biểu cảm ngồi xuống ghế chủ vị, rất ưu nhã mà vắt chéo hai chân tay nhẹ đặt trên bàn khẽ gõ theo nhịp.

Anh liếc mắt ra hiệu cho thư ký Hạ một cái, anh ta liền hiểu ý đem một chồng tài liệu trắng đen hai màu trên tay phát ra cho những người ngồi ở đây.

Những người cầm được tài liệu màu đen sắc mặt đều nhất thời đại biến.

Triệu Thần Huân khẽ nhấp môi mỏng chậm rãi nói:



“Tôi cũng không muốn làm tốn nhiều thời gian quý báu của các vị, nên chúng ta cứ trực tiếp đi vào vấn đề nhé.”

Anh cười nhẹ ấn mở laptop trên bàn kết nối với màn hình chiếu trên tường, tiếp tục nói:

“Những người có tên trong danh sách trên bắt đầu từ hôm nay có thể từ chức tại tập đoàn Triệu thị.”

Một câu nói ra của Triệu Thần Huân hoàn toàn nhấc lên một ngọn sóng lớn trong phòng họp, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau nháo nhào lên tiếng.

Một vị quản lý lớn tuổi nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Tổng giám đốc, sa thải một lượt như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn.”

Lại có một người sắc mặt không vui chen vào:

“Tôi nghĩ cậu nên cân nhắc lại quyết định của mình đi!”

Lại có một người tức giận đến dựng cả râu mép lớn tiếng nói:

“Đúng thế! Dù sao chúng tôi cũng là cống hiến suốt nhiều năm cho công ty, cậu nói đuổi thì liền đuổi sao?”

Chín người mười miệng nhốn nháo thi nhau tranh cãi ầm ĩ, Triệu Hoành nắm chặt tài liệu màu đen trên tay mà không khỏi lạnh toát cả sống lưng hắn ta không cam lòng mà nhìn chằm chằm Triệu Thần Huân ở ghế chủ vị.

Triệu Thần Huân ngồi giữa những tiếng cãi vã thần sắc anh ngược lại bình tĩnh lạ thường còn hiếm hoi nhếch môi cười cười.

Anh im lặng nhìn đám người cãi vã ầm ĩ một thôi một hồi cũng sắp khan cả giọng lúc này anh mới nặng nề gõ tay lên bàn gỗ mấy tiếng.

Nhất tề mọi người đều im lặng nhìn về phía anh, chỉ nghe anh trầm giọng nói:

“Ý tôi đã quyết, Triệu thị cũng nên thay máu mới rồi!”

Giọng anh đều đều không cao không thấp nhưng ngữ khí áp bách mười phần nhất thời khiến cho đám người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhưng vẫn có một vài người đặt lợi ích lên trên đầu không sợ chết mà lên tiếng phản đối.

“Triệu Thần Huân! Cậu không nể tình thì cũng nể nghĩa, chúng tôi làm trâu làm ngựa cho nhà cậu lâu như thế vậy mà bây giờ muốn đuổi cổ chúng tôi đi như thế sao?”



Người nói là giám đốc bộ phận tài chính tuổi đã ngoài 40, nhưng cặp mắt sáng lạnh kia vẫn nhìn ra được ông ta không phải là đèn cạn dầu.

Triệu Thần Huân nheo mắt khẽ nhếch môi cười đầy giễu cợt nhìn ông ta.

“Giám đốc Ninh chắc ông không xem hết tài liệu tôi đưa nhỉ? Nếu tôi không nể tình nghĩa như lời ông nói, thì bây ông hẳn là nên ở đồn cảnh sát rồi chứ không phải ở đây dạy đời tôi đâu!”

Đến cuối câu giọng nói Triệu Thần Huân đã bén nhọn mười phần, khí thế quá lớn khiến cho giám đốc Ninh ngã ngồi xuống ghế không dám nhìn thẳng vào anh.

Triệu Thần Huân cũng lười quản ông ta, anh lạnh lùng quét mắt qua những người cầm trên tay tài liệu màu đen sau cùng như có như không dừng trên người Triệu Hoành sắc mặt đã sớm tái xanh, nói:

“Tôi xưa nay làm người rất dễ tính, nhưng từng chuyện các người lần lượt cứ chạy đến trước mắt tôi phơi bày ra đó, ăn chặn, hối lộ, gian lận, thậm chí là bán đứng công ty! Thì các người nghĩ tôi còn có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua hay sao!”

Tất cả mọi người đều câm như hến còn có ít người nhát gan ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Những con sâu bọ đục khoét công ty như thế tôi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, hiện tại các người lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi công ty còn nếu các người không phục thì cứ trực tiếp liên hệ với luật sư của tôi. Tan họp!”

Anh vừa dứt lời các vị quản lý cầm trên tay tài liệu trắng đồng loạt vỗ tay nói:

“Tổng giám đốc anh minh.”

Mọi người dần lục tục rời đi ai nấy đều mang vẻ mặt khác nhau mà ra khỏi phòng họp, chỉ có duy nhất Triệu Hoành vẫn ngồi đó đăm đăm lệ khí nhìn chằm chằm Triệu Thần Huân.

Bởi vì một nửa số người bị sa thải đều là người trong sáng ngoài tối ủng hộ hắn ta, hiện tại xem như ván cờ này hắn đã trắng tay.