Chuyện sống lại này, phảng phất dài đằng đẵng cả thập kỷ, lại giống như chỉ ngắn ngủi một đêm.
Dù là mơ hay thật, nàng cũng sẽ khiến những kẻ từng ức hiếp, giết hại mình phải trả giá.
Chính sảnh, kế mẫu đang ngồi nói chuyện cùng mấy vị đường thúc đường thẩm.
Ở vùng quê này Dược gia cũng xem là nhà giàu, ai mà không biết Dược gia có một đường huynh là Hầu môn ở kinh thành, cho nên vùng này không ai dám chọc vào Dược gia.
Vì thế, Bán Hạ từ nhỏ sống ở đây dù không có cha mẹ bên cạnh nhưng cũng không ai dám bắt nạt nàng.
Đi vào chính sảnh liền nghe giọng điệu bồ tát của kế mẫu.
"Aizz! Ta đau lòng nhất chính là tiểu nữ nhi này, từ nhỏ đã mất mẹ, lại bị nuôi dưỡng ở nông thôn hơn mười năm không thể gặp cha, thật sự quá đáng thương a!"
"Ai nói không phải chứ, hồi đó thầy bói nói mệnh Bán Hạ khắc cha khắc mẹ, đường huynh không tin, nhưng về sau mẫu thân Bán Hạ mất, đường huynh không thể không tin, chỉ có thể đưa Bán Hạ về gửi nuôi ở cái thôn nhỏ này."
Thời điểm đường thẩm nói chuyện, cố ý nhìn biểu tình của Kim thị, kế mẫu Bán Hạ.
Thấy trên mặt Kim thị không có biểu tình gì mới tiếp tục nói: "Cũng may, thầy bói nói đợi đến khi Bán Hạ cập kê, họa sẽ chuyển phúc, cho nên bây giờ ngài đến đón nàng ấy về đúng không?"
Mặc dù Kim thị đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vì bảo dưỡng tốt nên nhìn chỉ như quý phu nhân hơn ba mươi.
Kim thị nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, che đi sự khinh thường trong đáy mắt.
Đặt tách trà xuống, ánh mắt đã khôi phục tự nhiên, vẫn giọng điệu bồ tát nói: "Ai nói không phải chứ, đứa nhỏ này số khổ, về sau ta làm mẹ sẽ yêu thương nó thật tốt."
Nghe lời này, đường thẩm xem như yên tâm.
Bán Hạ mặc dù không phải nữ nhi của bà, nhưng từ nhỏ được bà nuôi lớn, bà không có nữ nhi chỉ có nhi tử, đương nhiên yêu thương Bán Hạ như con ruột.
Đều nói nữ tử nông thôn thô tục nhưng đường thẩm trước giờ chưa từng nuôi dưỡng Bán Hạ như nữ tử nhà nông.
Từ quy củ đến cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều cho Bán Hạ học.
Đây cũng là điều khiến Kim thị hận nghiến răng, vốn cho rằng ở nông thôn có thể nuôi Bán Hạ thành một thôn cô thô bỉ.
Thế nhưng mỗi năm đến đây thăm đều phát hiện Bán Hạ ngày càng xuất sắc.
Hết lần này tới lần khác, mỗi lần bà hãm hại nàng, nàng đều có thể gặp dữ hóa lành.
Bởi vì nhiều lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên đường thẩm có tâm đề phòng, mỗi ngày đều sai hạ nhân đi theo Bán Hạ một tấc không rời, khiến kẻ ác không có cơ hội ra tay.
Bán Hạ đi vào, che giấu thù hận trong mắt.
Nàng tiến lên, quy củ hành lễ: "Mẫu thân, nữ nhi rơi xuống nước, phát sốt khiến mẫu thân lo lắng, là lỗi của nữ nhi."
Khoảnh khắc gặp Bán Hạ, ánh mắt Kim thị lộ ra vẻ thất vọng và chán ghét.
Chẳng qua, bà che giấu rất tốt, nhanh chóng nặn ra hai giọt nước mắt, vờ vịt nói: "Bán Hạ, con rốt cuộc đã tỉnh, thân thể còn có chỗ nào khó chịu hay không, con thật là, làm mẫu thân đau lòng muốn chết."
Kim thị làm bộ kéo tay Bán Hạ, bị Bán Hạ âm thầm né tránh.
Nàng nhìn về phía đường thẩm, nói: "Đường thẩm, cũng tại Bán Hạ không tốt, các ngài tuyệt đối không nên trách phạt tỷ tỷ, con tin tưởng tỷ tỷ không phải cố ý."
Nàng đột nhiên đổi đề tài khiến mọi người đều sửng sốt.
Bán Hạ nhớ rõ cảnh tượng kiếp trước, nàng bị hai giọt nước mắt của kế mẫu lừa gạt, dựa sát Kim thị diễn ra tình tiết mẫu tử tình thâm.
Có thể tưởng tượng được, đường thẩm nhìn cảnh đó trong lòng chua xót cỡ nào, đứa bé bà yêu thương nuôi nấng bao lâu nay lại thân thiết với kế mẫu mới đến đây hai ngày, trong lòng không khó chịu mới lạ.
Toàn thân Kim thị cứng ngắc, hoàn toàn không ngờ Bán Hạ sẽ nói như vậy.
Bà mặc dù ít tiếp xúc với Bán Hạ, nhưng hằng năm đều đến đây thăm nên cũng hiểu rõ tính tình Bán Hạ trước nay tai mềm, thiện lương vô tri, yếu đuối vô năng sao có thể nói ra những lời đó.
"Bán Hạ, chuyện này liên quan gì đến tỷ tỷ con, không nên nói lung tung."
Kim thị phản ứng lại, nhanh chóng liếc mắt ra hiệu ý bảo Bán Hạ đừng nói lung tung.
Bán Hạ lập tức làm bộ bị dọa sợ, thận trọng đứng bên cạnh đường thẩm không dám lên tiếng.
Đại đường thúc nhìn ra manh mối, đặt tách trà xuống, sắc mặt không tốt lắm.
Mấy vị đường thúc, đường thẩm nhỏ tuổi hơn sắc mặt cũng không tốt.
Bầu không khí trong chính sảnh nháy mắt trở nên lúng túng, Kim thị hận không thể xé nát mặt Bán Hạ.
Tiện nhân Bán Hạ kia cố ý bày ra bộ dáng này, giống như bà vẫn luôn áp bách nó, làm nó sợ bà vậy.
Đại đường thẩm liếc mắt nhìn Kim thị, thấy sắc mặt bà ta không tốt lắm, bà còn có gì không hiểu chứ.
Bà lôi kéo tay Bán Hạ hỏi: "Con nói cho ta biết, chẳng lẽ không phải tự con rơi xuống hồ sao?"
Bán Hạ ra vẻ sợ hãi nhìn Kim thị, bộ dáng muốn nói lại sợ khiến người ta đau lòng.
Lúc này, đại đường thúc trực tiếp lên tiếng: "Bán Hạ, con cứ nói thật, có đại đường thúc làm chủ cho con, đừng sợ."
Bây giờ Bán Hạ mới nói: "Là Bán Hạ sai, Bán Hạ không nên mang tỷ tỷ đi dạo gần hồ nước, có thể tỷ tỷ cũng chỉ bất cẩn..."
Nói đến đây, Bán Hạ cố ý dừng lại nhìn sắc mặt Kim thị.
Dù Kim thị ngụy trang tốt đến mấy thì hiện tại sắc mặt cũng không tốt.
"Đủ rồi, đừng nói nữa, nếu đã biết sai thì sau này đừng đến những chỗ nguy hiểm như hồ nước nữa."
Lời nói xoay chuyển, Kim thị đổ hết trách nhiệm lên đầu Bán Hạ.
Thời đại này, thanh danh nữ tử quan trọng cỡ nào, cho nên bà tuyệt đối không cho phép Bán Hạ nói bất cứ lời gì gây bất lời cho Thanh Đại.
Bán Hạ biết chắc chắn sẽ như thế, quả nhiên, yêu thương nuông chiều kiếp trước đều là thổi phồng đến chết a!
Nàng chỉ không thuận theo bà ta một chút, bản tính bà ta liền bại lộ, nàng kiếp trước quả thật quá nực cười, lại đi tin tưởng hai mẹ con tâm địa rắn rết này.
Nàng lập tức ủy khuất chảy một giọt nước mắt, bộ dáng muốn nói lại không dám.
Đại đường thúc nhìn tình huống này liền tức muốn chết.
Bán Hạ ở nhà mình còn bị khinh thường như vậy, đến kinh thành còn không biết sẽ bị bắt nạt đến thế nào nữa.
"Bán Hạ, con trượt chân rơi xuống nước, để lại hình tượng ngu ngốc trong mắt mọi người, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc mai mối cưới gả của tỷ muội trong nhà sau này, con nói xem, sao con lại bất cẩn như vậy."
Đường thúc ngoài mặt là trách cứ Bán Hạ, thực tế là tìm cho nàng một bậc thang để thuận tiện nói ra chân tướng.
Bậc thang này tìm rất tốt, dùng thanh danh nữ tử để nói chuyện khiến Kim thị không bắt được chút sai lầm nào.
"Đường thúc, ai nói là con trượt chân rơi xuống nước, là Thanh Đại tỷ tỷ không cẩn thận đẩy con xuống."
Một câu nói khiến cả chính sảnh lặng ngắt như tờ. Một câu "không cẩn thận đẩy" mang ý tứ bảo vệ, muội muội suýt nữa bị hại chết mà vẫn muốn bảo vệ người tỷ tỷ đã hại mình, phẩm hạnh tốt đến mức không thể soi mói.
Kim thị nổi giận: "Bán Hạ, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. Thân là muội muội sao có thể phá hoại thanh danh tỷ tỷ như vậy?"
Bịch một tiếng, Bán Hạ quỳ xuống, chảy nước mắt, ủy khuất nói: "Mẫu thân, là nữ nhi không đúng, nữ nhi không nên nói, coi như nữ nhi chết cũng không nên nói."
Lời này lại một lần nữa đẩy Kim thị lên đầu sóng ngọn gió.
Đây là loại mẫu thân gì chứ, nữ nhi suýt nữa bị hại chết, còn không cho nói ra chân tướng, đúng là quá ác độc.